“Đừng nói nhảm nữa, nhanh qua đây!” Hoắc Vân Thành trầm giọng thúc giục.
“Được được được, cậu đang ở đâu? Gửi địa chỉ cho tôi.” Hà Hồng Vĩ mặc quần áo, nhận mệnh nói.
Hoắc Vân Thành cúp điện thoại, gửi định vị cho Hà Hồng Vĩ. Advertisement
“Thư Tình, em chịu cố chịu đựng một lát, bác sĩ lập tức tới ngay đây.” Hoắc Vân Thành cởi áo vest bọc lấy Thư Tình.
Thư Tình lại giãy dụa: “Nóng quá…”
Cô vươn tay muốn hất áo Hoắc Vân Thành ra, thế nhưng hai tay bị giữ chặt, không thể động đậy.
“Hoắc Vân Thành…buông ra…tôi khó chịu quá…nóng quá…” Thư Tình liếm đôi môi khô khốc, khó chịu giãy giụa, không ngừng nói mớ.
Dáng vẻ quyến rũ động lòng người của người con gái trước mặt khiến cho Hoắc Vân Thành thực sự không nhịn được nữa, anh chợt cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia.
“Ưm….” Thư Tình lần đầu tiên chủ động hùa theo anh, bởi vì môi anh lành lạnh, cô thấy rất thoải mái.
Đôi con ngươi thâm thúy của Hoắc Vân Thành dường như có ngọn lửa bùng lên, anh ôm lấy cô, tăng độ sâu cho nụ hôn.
Nhiệt độ bên trong xe không ngừng tăng cao, bầu không khí vô cùng kiều diễm.
Lúc hai người đang hôn nhau nồng nhiệt, Hà Hồng Vĩ thở hổn hển chạy tới.
“Ờm…Hoắc đại thiếu gia, có phải tôi làm phiền hai người rồi không?” Nhìn hai người đang hôn nhau nồng cháy ở ghế sau, Hà Hồng Vĩ ngây ra.
Hoắc Vân Thành nửa đêm nửa hôm đánh thức anh ta, buộc anh ta nhất định phải tới đây chính là để nhìn anh tự mình biểu diễn cảnh tượng này?
Nghe thấy giọng nói của Hà Hồng Vĩ, bấy giờ Hoắc vân Thành mới thỏa mãn kết thúc nụ hôn này.
Hoắc Vân Thành ngồi thẳng dậy chỉnh trang lại quần áo, hô hấp vẫn còn hơi mất trật tự: “Cậu xem cho cô ấy một chút.”
“Cô ấy bị sao vậy?” Hà Hồng Vĩ ngờ vực nhìn về phía người con gái nằm trong lồng ngực Hoắc Vân Thành.
Người con gái này hình như trông quen quen.
Hà Hồng Vĩ rất nhanh liền nhớ ra, người con gái này không phải là Thư Tình, vị hôn thê trên danh ngĩa của Hoắc Vân Thành hay sao?
Hai lần Hoắc Vân Thành lo lắng vội vã tìm anh ta đều là bởi vì cô gái này.
Xem ra người cô gái này có vị trí rất quan trọng trong lòng Hoắc Vân Thành.
Hà Hồng Vĩ cẩn thận nhìn một lát, chỉ thấy sắc mặt Thư Tình đỏ bừng, thân thể khô nóng khó chịu thiếp đi trong lòng Hoắc Vân Thành.
Làm một bác sĩ ưu tú, Hà Hồng Vĩ liếc mắt là nhận ra Thư Tình bị người ta bỏ thuốc.
“Cậu làm?” Hà Hồng Vĩ nửa đùa nửa thật hỏi.
Hoắc Vân Thành lạnh lùng liếc anh ta: “Đương nhiên không phải, cô ấy bị người ta bỏ thuốc, cậu nhanh giải quyết giúp cô ấy.”
Hà Hồng Vĩ nhìn thoáng qua dáng vẻ hô hấp vẫn còn hơn dồn dập của Hoắc Vân Thành, phì cười ra tiếng: “Hoắc đại thiếu gia, thật ra cậu hoàn toàn không cần nửa đêm gọi tôi tới đây.”
Hoắc Vân Thành ngây ra: “Có ý gì?”
Hà Hồng Vĩ cười đen tối: “Không phải cậu chính là thuốc giải tốt nhất hay sao?”
“Đứng đắn chút!” Hà Hồng Vĩ còn chưa dứt lời liền cảm nhận được đôi con ngươi của Hoắc Vân Thành bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh băng phóng tới người mình, trong giọng anh còn mang theo mấy phần nghiêm túc.
Hà Hồng Vĩ lập tức im bặt, anh ta lấy ra ống tiêm từ trong hòm thuốc tùy thân: “May mà hộp bảo bối này của tôi cái gì cũng có.”
Anh ta điều chế thuốc, cầm lấy ống tiêm đâm vào tay Thư Tình.
Kim tiêm đâm vào da thịt non mềm của Thư Tình, hai hàng lông mày cô nhíu chặt lại, nức nở một tiếng: “Đau…”