Vu Na cười một tiếng: “Bí mật.”
Ngồi trên ghế phụ lái, Thư Tình cảm thấy cả người càng ngày càng bất thường.
Toàn thân nóng đến khó chịu. Advertisement
Xảy ra chuyện gì? Loại cảm giác này, giống như là uống phải thứ kia.
Lẽ nào ban nãy rượu của cô bị người ta động chân động tay?
Là A Tam!
Thư Tình cẩn thận hồi tưởng, nhất định là A Tam thừa dịp cô đi phòng vệ sinh bỏ thuốc vào ly rượu của cô.
Trong lòng không khỏi ảo não, Thư Tình hạ kính xe, xoa xoa huyệt thái dương, muốn bản thân mau chóng bình tĩnh trở lại.
Sao cô lại nhất thời sơ ý để bị rơi vào tròng kia chứ!
Gió mát vù vù thốc lên người Thư Tình, thế nhưng chẳng có tác dụng gì cả, Thư Tình chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, cảm giác khô nóng trong người càng ngày càng mãnh liệt, toàn thân giống như bị lửa thiêu đốt, vô cùng khát vọng được người khác vuốt ve.
“Hoắc Vân Thành…” Thư Tình không tự chủ được ngả sang bên cạnh, cô vội vàng bắt lấy cánh tay Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành hơi lung lay một chút, anh nghiêng đầu nhìn Thư Tình: “Đừng nhúc nhích, tôi đang lái xe.”
“Mau dừng xe, tôi…tôi phải đi bệnh viện.” Thư Tình nắm chặt cánh tay Hoắc Vân Thành, ngực phập phồng kịch liệt.
“Thư Tình, em làm sao vậy?” Hoắc Vân Thành rất nhanh liền phát hiện ra Thư Tình bất thường.
Đôi tay đang nắm chặt cánh tay anh, nóng hầm hập.
Mà gò má vốn trắng nõn của cô hiện giờ đỏ như tôm luộc, đôi mắt to tròn trong suốt linh động ngập nước, ánh mắt mê ly…
Hoắc Vân Thành khẽ nheo mắt, ân cần hỏi: “Em bị người ta bỏ thuốc?”
“Ừm.” Thư Tình dùng chút lí trí còn sót lại gật đầu, “Là…là A Tam ban nãy.”
Hoắc Vân Thành vội vã dừng xe lại bên vệ đường, ôm Thư Tình ra ghế sau để cô nằm xuống: “Em nghỉ ngơi một lát, anh gọi bác sĩ tới.”
“Nóng, nóng quá, tôi nóng quá…” Thư Tình kéo bộ váy trên người, cảnh đẹp trước ngực lập tức lộ ra.
Hô hấp của Hoắc Vân Thành đông cứng lại, anh vội vươn tay đè cô lại, giọng nói trầm khàn: “Chớ lộn xộn.”
“Tôi khó chịu quá…” Dưới tác dụng của thuốc, Thư Tình dần dần mất đi lí trí, cảm giác mát lạnh thật dễ chịu, cô liều mạng bám lấy.
Mà người đàn ông trước mặt giống như là một suối nước mát, cảm giác lành lạnh thật dễ chịu, Thư Tình mặc kệ tất cả xán lấy anh.
Thân thể mềm mại của Thư Tình dán sát vào người Hoắc Vân Thành, điều này khiến cho thứ phía dưới của anh có phản ứng.
Người con gái trước mặt chỉ mặc một cái váy ngắn may bằng vải tơ tằm, bởi vì bị bỏ thuốc, cả người cô nóng hôi hổi, mồ hôi như mưa, váy bị mồ hôi thấm ướt dán sát lên người, bao quanh đường cong mê người của tấm thân duyên dáng yêu kiều, quyến rũ động lòng người đến không nói nên lời.
Hoắc Vân Thành không kiềm chế được nuốt khan một ngụm.
Anh là đàn ông!
Là một người đà ông thân thể cường tráng khỏe mạnh!
Dáng vẻ này của cô gái trước mặt…quả thực chính là đang khiêu chiến cực hạn của anh!
“Thư Tình, chớ làm loạn!” Hoắc Vân Thành hít sâu mấy hơi, đè nén ngọn lửa trong lòng, giọng nói không khỏi mang theo mấy phần cảnh cáo.
Một tay anh đè chặt cánh tay đang không ngừng sờ loạn trên người mình của Thư Tình, một tay khác lấy điện thoại ra gọi cho Hà Hồng Vĩ, trầm giọng nói: “Hà Hồng Vĩ, qua đây một chuyến.”
“Hoắc đại thiếu gia này, bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi đang ngủ.” Hà Hồng Vĩ đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mắt nhắm mắt mở nhận cuộc gọi.