Cộng thêm A Tam, Thư Tình tổng cộng phải đối đầu với bốn người, đối phó với đám lưu manh này, có lẽ vẫn dư sức.
Một tên đàn em của A Tam nóng lòng lập công thế là vội vàng đánh về phía Thư Tình, định bắt cô lại.
Thư Tình nhắm chuẩn thời cơ, giơ chân lên hung hăng đá lên người hắn ta. Advertisement
“Ui cha!” Một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, tên này quỳ rập trên mặt đất, mất một lúc lâu cũng không bò lên được.
“Đồ vô dụng! Đến một con đàn bà cũng không trị nổi!” A Tam thẹn quá hóa giận, vẫy tay nói: “Tất cả cùng xông lên cho tao!”
Theo mệnh lệnh này của A Tam, mấy người đồng loạt nhào về phía Thư Tình.
Dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên phía không xa truyền tới một giọng đàn ông lạnh lùng.
“Dừng tay!”
Giọng nói trầm lạnh từ tính chứa đầy uy nghiêm, mấy tên lưu manh đang vây quanh Thư Tình không tự chủ được mà dừng tay lại.
A Tam ngẩn người, sau đó cả giận nói: “Mẹ nó mày tính xen vào chuyện của người khác hả?”
Một thân hình cao lớn từ góc tối bước ra.
Ngược sáng, Thư Tình thấy rõ người tới chính là Hoắc Vân Thành.
Anh mặc âu phục màu đen, gần như hòa làm một với bóng đêm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trong đôi con ngươi sâu thẳm lóe lên vẻ ngoan độc: “Người phụ nữ của Hoắc Vân Thành, chúng mày cũng dám động tới?”
Người phụ nữ của Hoắc Vân Thành?
A Tam biến sắc, sau khi nhìn rõ người tới, vốn đang kiêu căng phách lối lập tức nhũn như con chi chi.
“Hoắc…Hoắc tổng, tôi không biết đây là người phụ nữ của anh, đầu là do tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, mạo phạm tới vị tiểu thư này, ngài đại nhân đại lượng…” A Tam cùng mấy tên đàn em lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Cút!” Môi mỏng của Hoắc Vân Thành khẽ nhếch, lạnh băng nhả ra một chữ.
A Tam và mấy tên đàn em ba chân bốn cẳng chạy té.
Thư Tình buông chai rượu trong tay xuống, nhíu mi nhìn về phía Hoắc Vân Thành: “Hoắc Vân Thành, sao anh lại ở đây?”
Hoắc Vân Thành kéo lấy cánh tay Thư Tình, đẩy cô ngã xuống sofa, đè người lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người con gái trước mặt: “Đây chính là việc bận của em?”
Không cho anh đi theo, chính là để tới quán bar đánh lộn với một đám lưu manh?
Nếu như không phải anh kịp thời tới đây, Thư Tình chẳng phải là sẽ bị người ta bắt nạt hay sao?
Người con gái này rốt cuộc có hiểu cái gì goi là nguy hiểm hay không?
Đối diện với anh mắt lạnh lẽo của Hoắc Vân Thành, Thư Tình mím mối: “Anh theo dõi tôi? Không phải tôi bảo anh đừng có đi theo tôi rồi hay sao?”
“Tôi…” Mày kiếm Hoắc Vân Thành nhíu chặt, vốn định nói là “Tôi lo cho em”, thế nhưng lời đến bên miệng lại biến thành “Tôi bàn chuyện làm ăn với người ta, vừa hay đi tới đây”.
“Vậy thì đúng là khéo thật.” Thư Tình hiển nhiên là cũng không tin lời viện cớ này của anh, cô đẩy Hoắc Vân Thành: “Đừng đè tôi, tôi phải đi về.”
Không hiểu sao đột nhiên cô lại cảm thấy trong người có hơi khó chịu.
Loại cảm giác này…không hay cho lắm.
Hoắc Vân Thành đứng lên, kéo Thư Tình dậy, nhét cô vào trong xe, đạp chân ga khởi động xe, xe chạy như bay về phía Thủy Nguyệt Tân Thành.
Vu Na nhảy xong thì cùng Lâm Nam quay trở về chỗ ngồi, lúc này phát hiện không thấy Thư Tình đâu.
“Chị Tình đâu rồi? Để tôi gọi điện thoại cho chị ấy.” Lâm Nam nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy Thư Tình.
Vu Na đè cánh tay đang định lấy điện thoại của cậu ta, chỉ về bóng lưng phía ngoài cửa của Hoắc Vân Thành và Thư Tình: “Xem ra dây chuyền của tôi có hy vọng rồi.”
Lâm Nam tò mò: “Dây chuyền gì cơ?”