Dưới sự nhiệt tình mời gọi của Lâm Nam, Vu Na cùng cậu ta tới sàn nhảy, Thư Tình thì ngồi một mình ngồi ở một góc quán bar.
Nhìn đám người nhảy múa nhiệt tình vui vẻ trong sân, trước mắt Thư Tình không hiểu sao lại hiện ra cảnh tượng Hoắc Vân Thành khiêu vũ với Từ Uyển Nhi.
Rốt cuộc Hoắc Vân Thành có ý gì? Advertisement
Nói muốn phát triển tình cảm với cô nhưng cùng lúc lại anh anh em em với Từ Uyển Nhi, chẳng lẽ muốn bắt cá hai tay hả?
Trong lòng buồn bực, Thư Tình uống liền mấy ly rượu, cảm thấy hơi khó chịu, thế là đi phòng vệ sinh.
Từ phòng vệ sinh quay về, chỉ thấy một người đàn ông dáng vẻ lưu manh mặc sơ mi đỏ đang ngồi trên chỗ bên cạnh cô.
Thấy Thư Tình quay về, người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ huýt sáo: “Người đẹp, một mình uống rượu giải sầu hả? Chi bằng chúng mình ra kia nhảy đi.”
Thư Tình liếc mắt nhìn hắn ta, không để ý tới nữa, cô cầm ly rượu lên nhấp vài ngụm, lúc uống có hơi vội, bị sặc.
“Khụ khụ khụ…” Cổ họng vô cùng khó chịu, Thư Tình ho khan.
Người đàn ông mặc sơ mi đỏ không có ý tốt đánh giá cô, tự tay qua đỡ Thư Tình: “Người đẹp, em uống say rồi, anh đưa em về.”
“Cút!” Thư Tình chán ghét hất cái móng heo của hắn ta ra.
“Chà chà, ra là người đẹp cá tính mạnh à, anh càng thích.” Tên đàn ông thấy đụng phải tấm ván nhưng không hề có chút ý định rời đi nào.
Báu vật nhân gian bậc này, nếu có thể đè dưới thân này kia một phen, vậy thì đúng là vô cùng sảng khoái.
Hắn ta híp mắt, con ngươi tham lam càn rỡ nhìn chằm chằm Thư Tình: “Ra giá đi.”
Thư Tình nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nếu anh không đi, tôi sẽ không khách sáo nữa!”
“Không khách sáo? Được, đi với anh, đến lúc đó em muốn không khách sáo kiểu gì cũng được, muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy.” Áo sơ mi đỏ vội vàng lôi kéo Thư Tình.
Thư Tình hung hăng giẫm một chân lên chân tên đàn ông, hắn ta bị đau, buông Thư Tình ra.
Thư Tình xoay người rời đi, thế nhưng tên kia chưa từ bỏ ý đồ, hắn ta kéo tay Thư Tình lại, kéo cô vào trong lồng ngực mình: “Đêm nay anh chấm em rồi!”
Choang một tiếng.
Thư Tình cầm bình rượu bên cạnh trực tiếp nện xuống đầu hắn ta.
Trong nháy mắt, máu chảy ròng ròng.
“Con điếm thối này, con mẹ nó mày chán sống rồi!” Tên đàn ông mặc sơ mi đỏ hiển nhiên không nghĩ tới Thư Tình sẽ động thủ, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ khát máu ác độc: “Mày biết tao là ai không?”
Thư Tình cầm bình rượu, môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Ai thèm biết mày là ai, còn không mau cút đi?”
Trong sàn nhảy, âm nhạc đinh tai, mọi người đều nhiệt tình nhảy múa, không có ai chú ý tới biến cố bất ngờ trong một góc quán bar.
Tên đàn ông mặc sơ mi đỏ là một tên côn đồ có tiếng, biệt hiệu “A Tam”, hắn ta thường xuyên tới quán bar săn gái đẹp.
Chỉ cần là người phụ nữ hắn ưng ý, chưa từng có người nào thoát được.
Ban đầu A Tam thấy báu vật nhân gian như Thư Tình thì ôm lòng phải có cho bằng được, trong đầu nghĩ đêm nay phải tử tế tận hưởng một phen, không ngờ tới lại bị Thư Tình dùng bình rượu đập vào đầu.
Trên đầu truyền tới cảm giác đau đớn khiến A Tam hoàn toàn bị chọc giận, hắn hô lên với đàn em cạnh đó: “Chúng mày còn không mau tới đây!”
Vài tên đàn ông to lớn thô kệch lập tức vây quanh Thư Tình.
“Bắt nó lại cho tao!” A Tam ôm đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Thư Tình: “Con điếm thối, dám đánh ông, đêm nay tao sẽ cho mày biết mặt!”
Thư Tình nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh.