Vu Na nhún vai, “Được thôi, chi bằng chúng ta đánh cược đi.”
“Cược gì?” Thư Tình ngả người dựa về sau, lạnh nhạt hỏi. Advertisement
Vu Na cười: “Đánh cược ba tháng sau cậu và Hoắc Vân Thành có hủy bỏ hôn ước không, nếu cậu thua, cậu phải cho tôi chuỗi vòng cổ được làm thủ công kia của cậu.”
Vu Na đã thèm thuồng sợi dây chuyền kia từ lâu, cũng không biết Thư Tình là kiểu quái thai thần tiên gì mà từ thiết kế thời trang đến hacker gì cũng tinh thông, thậm chí dây chuyền tự làm còn có thể sánh ngang với bậc thầy chế tác.
Nói ra thì, cũng chỉ có người đàn ông ưu tú như Hoắc vân Thành mới có thể miễn cưỡng xứng với cô.
“Vậy cậu thua chắc rồi.” Khóe môi Thư Tình khẽ nhếch, “Được rồi, đừng cứ nói mãi về tôi, cậu thì sao, bạch mã hoàng tử Ngô Thiên Hợp của cậu sao rồi?”
Vừa nhắc tới Ngô Thiên Hợp, ánh mắt Vu Na liền tối đi, cô ta nhìn chòng chọc vào ly rượu trong tay, yếu ớt mở miệng: “Anh ấy đến vùng núi dạy tình nguyện rồi.”
Thư Tình có chút không biết phải nói sao: “Lên núi dạy tình nguyện, được rồi, cũng rất là có ý nghĩa đấy. Chỉ là anh ta làm như vậy là tính buông bỏ tình cảm giữa hai người hả?”
Ngô Thiên Hợp là đàn anh hồi đại học của Vu Na, dáng dấp cao to đẹp trai, thành tich học tập lại tốt, là nhân vật nổi tiếng trong trường.
Trong một lần thi biện luận, hai người đẩu khẩu qua lại, không đánh không quen, hai người cứ thế trở thành người yêu.
Chỉ là Vu gia không đồng ý hai người yêu nhau, bởi vì Ngô Thiên Hợp mất cha từ nhỏ, gia cảnh bần hàn, mà nhà họ Vu lại là dòng dõi thư hương, giàu có lắm của.
Vì thế Vu Na cãi to một trận với người trong nhà, một mình đi nước ngoài, trên đường suýt thì bị bọn lưu manh ức hiếp.
Cũng chính lúc này, Thư Tình kịp thời xuất hiện cứu được Vu Na, hai người trở thành chị em tốt nhất của nhau.
Về sau, khi Thư Tình thành lập Leo Office, Vu Na liền trở thành người phụ trách, giúp Thư Tình điều hành văn phòng.
Chỉ là quan hệ giữa Vu Na và Ngô Thiên Hợp bao nhiêu năm nay đều lúc nóng lúc lạnh.
Trong giọng Thư Tình mang theo mấy phần không hài lòng: “Nếu anh ta thật lòng với cô thì nên ra nước ngoài cùng cô mới phải, phấn đầu làm nên sự nghiệp để nói cho người nhà cô biết rằng anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho cô. Hiện giờ anh ta một mình chạy lên núi làm gì? Thật không hiểu cô thích gì ở anh ta nữa.”
Vu Na thở dài: “Yêu đương là mù quáng, một khi yêu người ta, thì rất khó để từ bỏ.”
Thư Tình mấp máy môi, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên phía sau truyền tới một giọng nói đầy vuii mừng: “Hi, chị Tình, đã lâu không gặp.”
Thư Tình quay đầu, chỉ thấy Lân Nam đang bước về phía cô.
“Lâm Nam, trùng hợp thật.” Thư Tình mỉm cười
Lâm Nam là khách quen của quan bar, đêm nay cậu ta dẫn theo mấy người bạn tới đây chơi, không nghĩ tới lại gặp Thư Tình, thế là vô cùng vui vẻ chạy qua chào hỏi.
“Người đẹp này nhất định là Vu tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy.” Lâm Nam khoa trương nhìn về phía Vu Na, chắp tay đánh bộp một tiếng: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Thư Tình cười, giới thiệu với Vu Na: “Đây là Lâm Nam, là ngôi sao nam đang hot dạo gần đây.”
“Lâm Nam à, tôi biết, đã từng thấy trên tivi.” Vu Na lịch sự gật đầu, chào hỏi Lâm Nam: “Chào cậu.”
Lâm Nam rất tự nhiên ngồi xuống, chép miệng nhìn về phía sàn nhảy: “Chị Tình, chị Na, hay là chúng ta cùng ra nhảy đi, mấy người bạn của em đều đang ở đó.”
“Tôi không đi, mọi người đi đi.” Thư Tình xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi uể oải.