Bóng hình cao lớn của Hoắc Vân Thành thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn mờ ảo.
Anh tìm mãi không thấy Thư Tình, lại thấy cô đang ngồi trên sô pha ở một góc cùng với Thẩm Tuấn Ngôn.
Advertisement
Anh bước tới, lại nghe thấy giọng nói nhẹ như không kia của Thư Tình.
"Tôi không thích Hoắc Vân Thành."
"Tôi và anh ta chỉ là quan hệ hôn ước, chỉ thế mà thôi."
Lạnh lùng bước tới, Hoắc Vân Thành nhìn xuống Thư Tình: "Thư Tình, lời vừa nãy, cô nói lại lần nữa xem."
Thư Tình ngẩn ra, sao Hoắc Vân Thành lại đứng trước mặt cô từ lúc nào rồi.
Những lời khi nãy cô nói với Thẩm Tuấn Ngôn, anh đều nghe thấy hết rồi?
Thư Tình nhếch môi cười nhạt: "Thật ngại quá, tôi nói chuyện không thích nói hai lần."
Bốn mắt nhìn nhau, Thư Tình cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người Hoắc Vân Thành, không khí như đọng lại vào thời khắc này vậy.
Vào lúc này, Từ Uyển Nhi đi trên đôi giày cao gót và nói một cách quyến rũ, "Vân Thành, anh có thể mời em khiêu vũ một điệu được không?"
Sau hai giây im lặng, Hoắc Vân Thành gật đầu, lạnh lùng nói: "Được."
“Vân Thành, anh thực sự muốn mời em khiêu vũ sao?” Từ Uyển Nhi không thể tin vào tai mình, giọng điệu mừng như điên.
Hoắc Vân Thành thực sự đã đồng ý khiêu vũ với cô ta, không phải cô ta đang nằm mơ đó chứ?
Nhớ lại đêm đó Thư Tình hiểu lầm anh và Từ Uyển Nhi ở bên nhau nên ghen, Hoắc Vân Thành hơi cong khóe môi.
Anh nhìn Thư Tình một cái thật sâu, sau đó ôm lấy Từ Uyển Nhi bước lên sàn nhảy.
“Vân Thành, em biết rằng trong lòng anh có em mà.” Từ Uyển Nhi không kiềm chế được sự kích động của mình, dán cả người lên người Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành khẽ liếc cô ta một cái, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bóng người xinh đẹp trong góc.
Nhìn Hoắc Vân Thành và Từ Uyển Nhi ôm chặt nhau trên sàn nhảy, Thư Tình cảm thấy trong lòng bồn chồn không thể giải thích được.
Mắt không thấy tâm không phiền, cô đứng dậy đi về phía cửa sảnh tiệc.
“Thư Tình, em đi đâu vậy?” Thấy vậy, Thẩm Tuấn Ngôn nhanh chóng đi theo.