Thư Tình chần chừ một giây, rồi đưa tay khoác vai anh.
Đêm nay, cô làm bạn gái cùng tham dự tiệc công yến với Hoắc Vân Thành, đây là lễ mạo.
Hiếm thấy dáng vẻ nghe lời của Thư Tình, khóe môi Hoắc Vân Thành bất giác cong lên.
Advertisement
Hai người vai kề vai bước vào cửa sảnh tiệc công yến, thoáng chốc khiến cả sảnh yến tiệc rộ cả lên.
Hoắc Vân Thành gọn gàng lịch lãm trong bộ âu phục màu đen, phô dáng vóc hoàn mỹ kia ra, anh vừa xuất hiện, liền trở thành tiêu điểm của cả hội trường, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Thư Tình đứng cạnh anh, lại không hề lép vế.
Cô diện một thân váy trắng ôm gọn lấy dáng người yêu kiều, khí chất lạnh lùng tao nhã, như nàng tiên nữ giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Hai người vừa xuất hiện, cánh phóng viên vội vàng vây tới, giơ mic cho Hoắc Vân Thành.
“Hoắc tổng, xin hỏi tiệc công yến tối nay là tổ chức cho Thư tiểu thư sao?”
“Hoắc tổng, cô và Thư tiểu thư có phải sắp có tin tốt rồi không?”
Lâm Nham Phong thấy vậy bèn ngăn cản phóng viên: “Rất xin lỗi, Hoắc tổng hiện tại không tiếp nhận phỏng vấn.”
Thư Tình hơi nghiêng người, nhìn Hoắc Vân Thành: “Đám phóng viên này hỏi nhiều thật đấy.”
Hoắc Vân Thành nhếch môi, ánh mắt cười như không cười dừng lại trên gương mặt Thư Tình: “Thân là vị hôn thê của tổng tài Hoắc Thị, em nên quen dần với chuyện này đi.”
Vị hôn thê…
Sao anh ta lại nhắc tới chuyện này nữa rồi?
Lẽ nào trước đây cô nói còn chưa đủ rõ ràng sao?
Thư Tình ngại ngùng nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, sao anh lại biết là Hà Tử Quỳnh trộm bản thiết kế án cho Marilyne?”
“Lâm Nham Phong tra ra.” – Hoắc Vân Thành khẽ híp mắt lại, lông mày chau lại: “Thật ra chuyện này cũng không khó tra ra lắm, người biết về bản thiết kế “Băng và lửa” cũng chỉ có vài người.”
“Nhưng Hà Tử Quỳnh không hề tham gia hạng mục “Băng và lửa” mà.” – Thư Tình khó hiểu nói.
“Lý Uyển Đình tham gia.” – Hoắc Vân Thành lạnh lùng giải thích: “Hà Tử Quỳnh là bạn trai của Lý Uyển Đình.”
“Ồ, hóa ra là vậy.” – Thư Tình đăm chiêu: “Vậy Hà Tử Quỳnh tại sao phải làm vậy? Một khi bị phát hiện, không chỉ mất việc, còn liên lụy cả Lý Uyển Đình.”
Hoắc Vân Thành nhàn nhạt nói: “Anh ta bảo rằng anh ta là vì tiền.”
Vì tiền liền bán đứng bạn gái mình?
Có lẽ mị lực của đồng tiền đúng là rất lớn, nhưng… Thư Tình cứ cảm thấy mọi chuyện vốn không chỉ đơn giản như vậy.
Khi Thư Tình đang nghĩ xem đằng sau chuyện này có phải có ẩn tình gì không, Hoắc Vân Thành đột nhiên trầm giọng nói: “Bây giờ đến lượt tôi hỏi em rồi.”
“Ừ?” Thư Tình hồi thần lại, khó hiểu nói: “Anh muốn hỏi gì?”
“Em và Vu Na có quan hệ gì?” Hoắc Vân Thành cúi người tới gần Thư Tình còn trầm giọng ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Còn cả tờ hợp đồng trao quyền kia nữa, ký lúc nào sao tôi không biết?”
Thư Tình chợt khựng lại.
Cô cũng không thể nói với Hoắc Vân Thành rằng cô chính là Leo được?
Nghĩ ngợi một lúc, Thư Tình mỉm cười, nháy mắt tinh nghịch nói: “Anh đoán xem.”
Dáng vẻ thì thầm nói nhỏ với nhau của hai người họ lọt vào tầm mắt của Từ Uyển Nhi ở cách đó không xa.
“Uyển Nhi, cô nhìn dáng vẻ lăng loàn kia của con hồ li tinh Thư Tình kia đi, đám đàn ông đều thích kiểu này.” Bạch Lam ở một bên thêm mắm dặm muối.