Hoắc Vân Thành nhíu mày, trực tiếp mở cửa xuống xe, từ trên cao nhìn xuống Thư Tình, "Giờ này rất khó bắt taxi, tôi cũng không muốn nửa đêm lại đến công ty đón cô về chăm sóc cả đêm."
Nhắc tới chuyện tối qua, Thư Tình tức giận trợn mắt với Hoắc Vân Thành, "Không phải đều tại anh cả sao!"
Hoắc Vân Thành ngẩn người, chuyện đêm qua liên quan gì đến anh?
Advertisement
"Chẳng lẽ anh không biết Hạ Tinh Tinh yêu thầm anh?" Thư Tình nhếch môi hỏi lại, nếu không phải vì Hoắc Vân Thành, sao Hạ Tinh Tinh lại coi cô là cái đinh trong mắt, muốn đuổi việc cô chứ?
Hạ Tinh Tinh thích thầm anh?
Hoắc Vân Thành luôn chậm chạp trong chuyện tình cảm, tim anh bị cô gái kia chiếm trọn, đối với những người phụ nữ khác, căn bản không thèm liếc một cái.
Nhưng đối với Thư Tình, anh nhướng mày khó hiểu, cười như không cười, "Sao vậy, cô ghen à?"
"Đồ thần kinh!" Thư Tình tức giận trừng mắt liếc anh một cái, xoay người rời đi, lại bị bàn tay to của Hoắc Vân Thành kéo lại.
Anh kéo cô vào xe, ngữ khí ra lệnh: "Ngồi yên!"
Không đợi Thư Tình kịp phản ứng lại, Hoắc Vân Thành đã ngồi vào ghế lái, khóa cửa xe, "Tôi đã hứa với ông nội rồi, ba tháng này tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô."
Thấy Hoắc Vân Thành kiên trì, Thư Tình gật đầu.
Cô cũng đã hứa với ông nội, sẽ chung sống hòa thuận với Hoắc Vân Thành.
Chỉ cần ba tháng trôi qua, bọn họ sẽ nước sông không phạm nước giếng, sau này không gặp nhau nữa.
Chỉ là ba tháng này, hình như có chút khó khăn.
Thư Tình đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một bàn tay vươn tới trước ngực cô.
"Anh làm gì vậy!" Thư Tình giật mình, cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh.
Chỉ thấy Hoắc Vân Thành hơi nghiêng người, bàn tay to vòng qua ngực cô, gần như ôm cô vào lòng.
Tư thế như vậy, muốn bao nhiêu ám muội thì có bấy nhiêu ám muội.
Hoắc Vân Thành lạnh nhạt đáp, "Giúp cô thắt dây an toàn."
"Không cần, tôi tự làm." Thư Tình giữ tay Hoắc Vân Thành lại, có chút ảo não, sao cô lại quên thắt dây an toàn chứ.
Hơi ấm từ mu bàn tay người đàn ông truyền đến lòng bàn tay, mặt Thư Tình vô cớ nóng lên.
Hoắc Vân Thành rút tay về, ngồi thẳng người, khởi động xe, trên mặt lóe lên một tia dịu dàng khó hiểu.
Vừa rồi anh ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Thư Tình, giống hệt cô gái trong trí nhớ của anh.
Chẳng lẽ... Thư Tình chính là cô gái đã cứu anh năm đó?
Hoắc Vân Thành nghiêng người, nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp, mang theo rung động khó nén, "Thư Tình, trước kia cô có từng bị bắt cóc không?"