Annie đuổi theo níu cánh tay Bruce lại: “Bruce, anh đừng như vậy mà. Xin anh hãy cho em một cơ hội, em xin anh…Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc như lúc xưa.”
“Đủ rồi! Đừng có đi theo anh nữa!” Bruce hất tay cô ấy ra, lập tức rời đi.
Annie không trụ vững liền té lăn ra đất, vô cùng chật vật.
Advertisement
Xa xa, Từ Uyển Nhi và Bạch Lam đi vào bar.
“Đó không phải là Annie sao?” Ánh mắt Từ Uyển Nhi nhìn thấy Annie.
Bạch Lam gật đầu: “Đúng rồi, sao cô ta lại chật vật như này?”
Ánh mắt Từ Uyển Nhi gian ác: “Càng chật vật càng tốt.”
Bạch Lam như suy tư điều gì: “Ý cậu là…”
Từ Uyển Nhi nhếch môi: “Chúng ta qua đó xem.”
Annie hì hục muốn ngồi dậy, bỗng nhiên một giọng nói vang lên: “Annie tiểu thư, cô không sao đó chứ?”
Annie ngẩng đầu, là Từ Uyển Nhi đang đứng ngạo nghễ vươn tay về phía cô.
“Cảm ơn, tôi không sao.” Annie nắm tay Từ Uyển Nhi, đứng lên.
Bạch Lam bước đến vờ quan tâm: “Annie tiểu thư, cô sao thế? Sao lại thành ra bộ dạng như này?”
Nhớ đến sự lạnh lùng nhẫn tâm của Bruce, Annie cay sống mũi, nước mắt rưng rưng: “Bruce muốn chia tay với tôi…”
“Tại sao?” Từ Uyển Nhi biết rõ còn cố ý hỏi.
“Thư Tình, tất cả là tại Thư Tình!” Annie nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không vì cô ta, Bruce làm sao có thể chia tay tôi?”
“Hóa ra là do Thư Tình.” Bạch Lam ra vẻ kinh ngạc: “Cô ra quả đúng là cái đồ hồ ly tinh lả lơi ong bướm, chuyên môn ra vẻ dụ dỗ đàn ông. Annie tiểu thư, thật ra chuyện này không có gì khó, chỉ cần làm cho Bruce nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, anh ấy sẽ trở về bên cô thôi.”
“Đúng vậy.” Đôi mắt Annie tràn đầy ghen ghét: “Thư Tình, tôi sẽ không để cô yên đâu!”
Từ Uyển Nhi cong môi cười nham hiểm, vờ lơ đễnh: “Hai ngày nữa Hoắc thị sẽ tổ chức họp báo ra mắt bộ trang sức “Băng và Lửa”, nghe nói Thư Tình sẽ chủ trì…”
Hai ngày sau!
Annie siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Thư Tình, cô chờ đó! Tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô cho Bruce xem!”
Thời gian hai ngày trôi qua rất mau, chẳng mấy chốc đã đến ngày họp báo.
Sáng hôm đó Thư Tình dậy rất sớm, rửa mặt xong xuôi, đi xuống lầu thì thấy Hoắc Vân Thành đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Anh vận một bộ vest lịch lãm, chân đi giày da, tóc tai cũng được chải chuốt kỹ càng, đẹp trai đến lóa mắt.
Hoắc Vân Tình nhìn thấy cô đi xuống, chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Dùng bữa sáng xong, Thư Tình ngồi vào xe Hoắc Vân Thành. Xe đi được một lúc thì cô phát hiện phương hướng này không phải đường đi đến Hoắc thị.
Thư Tình quan sát bên ngoài cửa xe: “Anh không đến công ty hả?”
Hoắc Vân Thành chỉ đáp lại một tiếng.
“Vậy chúng ta đi đâu?” Thư Tình thắc mắc, chiều nay là buổi họp báo sẽ diễn ra rồi, Hoắc Vân Thành còn muốn đưa cô đi đâu?
Hoắc Vân Thành đáp: “Đến nơi rồi em sẽ biết.”
Mười phút sau, xe dừng lại trước một cửa hàng quần áo và tạo mẫu cao cấp: “Đến rồi.”