Hoắc Vân Thành tham lam ngửi lấy hương thơm nhàn nhạt trên người Thư Tình, vòng tay siết chặt lấy cô.
Cảm giác quen thuộc đó lại một lần nữa ùa đến từng tế bào len lỏi trong cơ thể Hoắc Vân Thành.
Thư Tình và Đường Đường thật sự không phải cùng một người sao? Vì sao hai người lại mang đến cho anh cảm giác tương tự đến vậy?
Advertisement
Thấy Hoắc Vân Thành mãi không nói gì, chỉ im lặng ôm lấy cô, Thư Tình ngẩng đầu lên: “Hoắc Vân Thành?”
Sau khi định thần lại, Hoắc Vân Thành nói: “Tôi đã gọi cho bảo vệ nhờ người đến sửa chữa rồi.”
Rất nhanh đã có nhân viên bảo trì đến sửa thang máy.
“Tang”, đèn điện sáng lên, bên trong thang máy khôi phục lại ánh sáng.
“Em không sao chứ?” Hoắc Vân Thành cúi đầu quan tâm cô gái đang tựa đầu trong vòng tay anh.
Thư Tình lúc này mới nhận ra cô dựa vào lòng anh tự lúc nào không hay, càng xấu hổ hơn nữa là tay cô còn vòng lấy cổ anh không buông, chỉ còn thiếu nước treo trên người anh.
Tư thế này thật mờ ám.
Xấu hổ không gì cản nổi, Thư Tình lúng túng buông tay ra: “Xin lỗi anh, tôi sợ bóng tối nên…”
Hoắc Vân Thành nhìn cô thật lậu, giọng nói nghèn nghẹn: “Đường Đường cũng sợ bóng tối.”
Đường Đường?
Thư Tình ngây ra một chốc.
Vậy là vừa rồi Hoắc Vân Thành coi cô là Đường Đường sao?
Thư Tình mím chặt môi, vừa định nói lại gì đó thì giọng nói ấy lại lần nữa vang lên: “Thư Tình, em không phải là Đường Đường thật sao?”
“Đương nhiên là không!” Thư Tình đột nhiên đẩy mạnh người Hoắc Vân Thành ra, gằn giọng nói: “Hoắc Vân Thành, hôm trước khi ở nhà cũ tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, tôi không phải Đường Đường, càng không phải là thế thân của Đường Đường!”
Đôi mắt sâu thẳm của anh chợt lóe lên thất vọng, anh không để lộ cảm xúc gì nữa, gật đầu: “Về thôi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vip. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Quán bar Charming.
Bruce hẹn mấy người bạn uống rượu trong phòng bao.
Annie bám theo Bruce đi tới Charming.
“Bruce.” Annie đẩy cửa phòng bước vào.
Bruce nhíu mày: “Em đến đây làm gì?”
“Bruce, vì sao mấy ngày nay anh lại cố tình trốn tránh em?” Annie ngồi xuống bên cạnh Bruce, vẻ mặt ấm ức: “Gọi điện không bắt máy, khách sạn cũng không ở.”
“Chúng ta đã chia tay.” Bruce lạnh lùng nói.
“Không, Bruce, anh thực sự nhẫn tâm chia tay em như vậy sao?” Annie tiến sát gần người Bruce, không cam tâm: “Anh đã quên hết những hạnh phúc khi xưa ư? Bruce, anh đã nói sẽ mãi mãi yêu em mà, anh không thể tuyệt tình như vậy.”
Bruce bực bội hất Annie ra: “Annie, anh nói lần cuối cùng, chúng ta chia tay rồi.”
“Vì sao!? Bruce, sao anh lại nhẫn tâm đối xử với em như vậy?” Annie rươm rướm nước mắt, ngước lên nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn kia.
Cô ấy không cam lòng chút nào, trước đây hai người còn vui vẻ như vậy, mới có mấy ngày, Bruce lại lạnh lùng với cô ấy đến thế.
Tất cả điều này đều là do Thư Tình!
Nếu không vì Thư Tình, Bruce sao lại muốn chia tay với cô ấy!
“Annie, sau này anh không muốn nhìn thấy em nữa.” Bruce đứng lên, thốt ra những lời lạnh lùng rồi thẳng thừng bước đi.