“Quay quảng cáo? Tôi làm được không?” – Annie vừa nghe xong liền tự đề cử mình.
Thân là một diễn viên điện ảnh, mấy năm nay Annie mãi vẫn không nổi lên được, mãi đến khi quen Bruce, cô dùng hết mọi thủ đoạn mà mình có, cuối cùng trở thành bạn gái của anh ta, Annie mới dần dần có chút tiếng tăm.
Mà uy danh của Hoắc Thị vang danh gần xa, nếu có thể đại ngôn quảng cáo của Hoắc Thị, thì giá trị của cô nhắt định sẽ tăng gấp trăm lần.
Advertisement
Annie muốn bắt lấy cơ hội này.
Bruce hơi đau đầu: “Annie, đừng làm loạn nữa.”
“Em nói thật mà.” – Annie cầm tập tài liệu quảng cáo của Thư Tình lên lật qua lật lại: “Quảng cáo này rất hợp với em, nó hợp như đo ni đóng giày với em vậy. Bruce, khi trước anh đồng ý với em là quà sinh nhật em có thể tùy ý chọn lựa. Bây giờ em cứ muốn làm người đại diện của Hoắc Thị, anh phải nói được làm được nha.”
“Cái này…” – Bruce hơi khó xử nhìn về phía Thư Tình: “Thư tiểu thư, cô thấy Annie thế nào?”
Thư Tình lông mày giật giật: “Có thể thử xem.”
Thật ra ngoại hình của Annie cũng khá ổn, chỉ là cô ta hơi quyến rũ quá mức, “lửa” thì phù hợp, còn “băng” thì vẫn hơi thiếu thiếu.
Annie hài lòng gật đầu, rồi lại hỏi: “Người đại diện nam hợp tác cùng với tôi mọi người chọn ai vậy? Tôi hi vọng là Thẩm Tuấn Ngôn.”
Thẩm Tuấn Ngôn?
Ấn đường Thư Tình khẽ giật giật.
Nói một cách công bằng, Thẩm Tuấn Ngôn quả thực là một lựa chọn không tồi, nhưng mà…
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vip. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Thẩm đại ảnh đế? Tôi từng xem qua điện ảnh của anh ấy, rất giỏi.” – Bruce tán đồng nói: “Tôi cũng cho rằng anh ấy rất hợp làm người đại diện cho “Băng và lửa”.”
Được thôi…
“Nếu anh Bruce cảm thấy Thẩm Tuấn Ngôn hợp, vậy thì tôi sẽ tới tìm anh ấy bàn bạc xem.” – Thư Tình nắm vững nguyên tắc khách hàng là trên hết, nói.
Đi ra khỏi khách sạn Hoàng Đình, Thư Tình gọi điện cho Thẩm Tuấn Ngôn.
“Thư Tình.” – Thẩm Tuấn Ngôn bắt máy, hơi bất ngờ.
Thư Tình nhàn nhạt nói: “Là tôi, tôi tìm anh có hai chuyện, mong anh có thể giúp tôi.”
“Em nói đi.” – Thẩm Tuấn Ngôn trầm giọng nói: “Đừng nói là hai chuyện, dù có là hàng nghìn hàng vạn chuyện tôi cũng không từ chối.”
Thư Tình thở dài một hơi, cô không chịu nổi dáng vẻ thâm tình của Thẩm Tuấn Ngôn đối với mình, nó khiến cô cảm thấy từ chối anh ta là một loại tội ác vậy.
Nhưng chuyện cần nói vẫn phải nói.
Thư Tình hắng giọng nói: “Chuyện đầu tiên, hôm đó chúng ta ở quán cà phê bị người khác chụp lén, anh có biết là ai không?”
“Chụp lén?”
“Đúng, còn gửi ảnh cho Hoắc Vân Thành.” – Thư Tình vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, ngữ khí hơi nặng nề.
“Hoắc Vân Thành không gây khó dễ cho em chứ?” – Thẩm Tuấn Ngôn quan tâm hỏi.
“Không, anh nghĩ kĩ xem, là fan cuồng nào của anh chụp à?” – Thư Tình hỏi.
Thẩm Tuấn Ngôn nheo mắt lại, trong đầu chợt sượt qua những bức ảnh trong máy Bạch Lam, lẽ nào là cô ta?
Nhưng anh cũng điều tra kĩ rồi, số ảnh đó anh đã xóa hết rồi.
“Tôi lập tức sai người đi điều tra, cho tôi một chút thời gian.” – Ngữ khí của Thẩm Tuấn Ngôn mang theo vài phần áy náy, nếu đúng là do fan của anh làm thì liên lụy tới Thư Tình rồi.
“Ừ.” – Thư Tình gật đầu: “Chuyện còn lại là hạng mục “Băng và lửa” mà tôi và Hoắc Vân Thành phụ trách sắp ra mắt, tôi mong anh có thể trở thành người đại diện, hôm đấy anh có trống lịch không?”