Cứ từ từ mà tính đi!
Cô vốn dĩ không thích tiếp xúc với loại đàn ông tự cao tự đại.
Advertisement
Ba tháng này cứ coi như chơi đùa một hồi đi.
Một mình ngồi hồi lâu, tính toán thời gian vừa lúc, Thư Tình ra ngoài chuẩn bị đi về trước.
Vừa định bắt một chiếc taxi, giọng nói của Hoắc Vân Thành đột nhiên vang lên từ phía sau: “Ai cho cô tự ý đi về?”
Thư Tình quay người nhìn sang thì thấy Hoắc Vân đang đi về phía cô, rõ ràng là đi theo cô ra đây.
“Là ai quy định tôi đi về thì phải báo cáo với anh? Hoắc Vân Thành, đến giờ tan sở rồi, tôi cũng không phải là thuộc cấp dưới trướng của anh, tôi muốn làm gì là quyền tự do của tôi.”
Thư Tình cảm thấy Hoắc Vân Thành thật vô lý.
Lúc này, một chiếc ô tô dừng lại trước mặt hai người, tài xế bước xuống xe, mở cửa cho hai người.
Thư Tình nhận ra đó là xe của Hoắc Vân Thành, anh quay mặt về chỗ khác, nói: “Muộn thế này một mình bắt taxi không an toàn. Chúng ta cùng nhau trở về, mắc công xảy ra chuyện gì cô lại ăn vạ lên người Hoắc gia bọn tôi nữa.”
Thư Tình nhíu mày: “Nếu như là sợ tôi ăn vạ tiền thì không cần, tiền của Hoắc gia các anh, tôi còn chướng mắt.”
Nói xong, Thư Tình liền muốn đi, Hoắc Vân Thanh vươn tay giữ chặt cổ tay cô, gằn giọng nói: “Lên xe!”
Đón lấy ánh mắt tức giận của Thư Tình, Hoắc Vân Thành lại nói: “Tôi đã hứa với ông phải ở cùng cô ba tháng, cho nên trong thời gian này tôi phải đảm bảo sự an toàn cho cô.”
Ngụ ý là, anh chỉ không muốn phải chịu trách nhiệm cho bất trắc gì xảy ra nên mới miễn cưỡng phải đi về chung với Thư Tình.
Thư Tình rút tay mình về, không kiên nhẫn mà bước lên xe.
Trước khi đến đây cô đã cảm thấy ba tháng này cô và Hoắc Vân Thành sẽ không thể nào tiến triển được gì, bây giờ xem ra người đàn ông này không chỉ có tính tình khó chịu mà tính cách lại còn xấu xa không chịu nổi.
Một người cả đời tinh tường như ông nội sao đến khi chọn cháu rể lại hồ đồ đến vậy!
Từ Uyển Nhi sau khi thấy Hoắc Vân Thành rời đi thì cũng chạy ra theo, cô ta nấp sau cây cột chỗ cửa, thấy Hoắc Vân Thành và Thư Tình cùng nhau rời đi không khỏi ghen tị tức tối dậm chân.
Nếu người đính hôn với Hoắc Vân Thành là cô ta thì lúc này cô ta và Hoắc Vân Thành đang ngồi trên xe với nhau mới phải, Thư Tình là cái thá gì chứ!
Từ Uyển Nhi lấy di động trong túi ra, gọi điện: “Tôi nhớ lần trước cô nói muốn làm bạn với tôi đúng không? Nếu đã vậy, cô cũng nên có chút quà gặp mặt coi như thể hiện thành ý đúng chứ.”
Hạ Tinh Tinh là Trưởng ban thư ký của Hoắc Vân Thành, may mắn gặp được Từ Uyển Nhi trong một bữa tiệc, muốn tiến đến làm quen để dựa vào đó bước chân vô giới thượng lưu nhưng cuối cùng lại bị bọn họ coi thường xa lánh.
Bây giờ Từ Uyển Nhi chủ động gọi cho Hạ Tinh Tinh, cô ta lập tức đồng ý: “Đương nhiên rồi, Từ tiểu thư muốn tôi phải gì?”
“Rất đơn giản, Thư Tình bây giờ đang làm việc dưới trướng của cô đúng không, cô chỉ việc âm thầm nhích một chút, cho cô ta nếm chút mùi đau khổ, hẳn là không khó chứ?”
Ngừng một chút, Từ Uyển Nhi lại nói: “Xong việc, nếu như cô làm tốt thì túi xách mới ra gần nhất tùy cho cô chọn, bất kể giá cả thế nào.”
Hạ Tinh Tinh vốn dĩ còn có chút do dự, nghe đến đây lại lập tức cao hứng: “Không hổ là Từ tiểu thư, ra tay quả nhiên hào phóng. Cô yên tâm, chuyện này cứ để cho tôi.”
“Tự tin đến vậy sao?”
“Đương nhiên, Thư Tình chẳng qua chỉ là một thư ký nhỏ bé, Hoắc tổng chưa từng để ý tới cô ta, nhân viên công ty thì lại cô lập, muốn cho cô ta chịu khổ vô cùng dễ dàng.”
Nghe Hạ Tinh Tinh nói Hoắc Vân Thành ở công ty không hề để ý tới Thư Tình, tâm trạng Từ Uyển Nhi liền tốt hơn phân nửa.