Thời điểm Lâm Hoàng Sanh mở mắt, là tại một khách sạn, cô nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, cùng với bài trí quen thuộc trong khách sạn này,... hiểu rồi, cô một lần nữa sống lại, hơn nữa còn sống lại vào thời điểm trước một đêm cô cùng Hoäc Đồng Sâm kết hôn.
Cô nhớ rất rõ đêm hôm đó, cô uống một chén rượu tăng thêm lòng dũng cảm, đi tìm Lệ Uẩn Nam, cô vì công ty của ba mà không thể không đáp ứng cùng Thái tử Hoäc thị Hoắc Đồng Sâm kết hôn. Nhưng người mà cô yêu luôn là Lệ Uẩn Nam, cô không cam tâm, cho nên một ngày trước hôn lễ đã chạy đến nhà Lệ Uẩn Nam tìm hản, lúc đó Lệ Uẩn Nam không để cho cô vào trong nhà, mà trực tiếp kéo cô xuống hầm đỗ xe, lái xe đến khách sạn thuê phòng. Lúc đó cô bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc, hoàn toàn không ý thức được đây là ghét bỏ, mà vẫn đi theo Lệ Uẩn Nam đến khách sạn. Cuối cùng Lệ Uẩn Nam thậm chí chụp lại ảnh giường chiếu của bọn họ, về sau khi hắn muốn đả kích Hoắc Đồng Sâm, đem ảnh chụp gửi cho Hoäc Đồng Sâm. Nhưng Hoäc Đồng Sâm đem chuyện này giấu đi, không để cho Lâm Hoàng Sanh biết, về sau vẫn là Lâm Triêu Tuyết đem ảnh chụp cho cô xem, tiếp đó chỉ về phía cô mắng cô không biết xấu hổ.
Bây giờ nghĩ lại, ngay cả Lâm Hoàng Sanh cũng cảm thấy chính mình không biết xấu hổ, bản thân chết đi đúng là đáng đời! Nhưng một lần chết đi này xem như đã dạy cho cô hiểu rõ mình sống lại một lân nữa là vì cái gì.
Lâm Hoàng Sanh lập tức mặc lại quần áo, đem quần áo vốn chuẩn bị để lấy lòng Lệ Uẩn Nam dùng kéo cắt nát ném vào thùng rác, trực tiếp đi tới cửa.
Ngay lúc tay Lâm Hoàng Sanh vừa nằm lấy chốt cửa, Lệ Uẩn Nam đi ra. Trên người hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, trên tóc còn dính vài giọt nước chảy xuống cơ thể. Những sợi tóc vì bị ướt mà rũ xuống, che đi gần nửa gương mặt hơi buồn bã của hắn, không thể phủ nhận Lệ Uẩn Nam vốn rất đẹp trai, chính gướng mặt này đã khiến cho cô vô cùng động tâm, nhưng hiện tại xem ra một gợn sóng cũng chẳng còn.
Lệ Uẩn Nam nhìn tay cô đặt trên chốt cửa, hơi nheo mắt, từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô hỏi:
- Muốn đi?
Ngữ khí lạnh lùng lơ đễnh, phảng phất chắc chẳn răng Lâm Hoàng Sanh sẽ không đi, khiến cho Lâm Hoàng Sanh cũng híp mắt lại.
Lâm Hoàng Sanh đưa tay rời khỏi chốt cửa, tiếp đó lộ nụ cười diễm lệ, Lâm Hoàng Sanh lớn lên rất xinh đẹp, nói chính xác là vô cùng xinh đẹp, là loại tướng mạo diễm lệ, nhất là ánh mắt mê người, khiến cho người khác vừa nhìn đã phải dè chừng thốt lên là tướng mạo họa thủy.
*tướng mạo họa thủy: khuôn mặt xinh đẹp đến mức có thể gây ra tai họa
Lâm Hoàng Sanh cười, hơi hơi quay đầu, chỉ khẽ nâng mắt lên nhìn Lệ Uẩn Nam nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!