- Lâm Triêu Tuyết, cô dám động đến tôi dù chỉ một đầu ngón tay, tôi sẽ đem cô băm thành trăm mảnh. Đồ cặn bã!
Lâm Hoàng Sanh sợ hãi giấy dụa cũng không đủ sức, chỉ có thể mắng chửi.
Thế nhưng Lâm Triêu Tuyết lại mắt điếc tai ngơ!
Lâm Hoàng Sanh bắt đầu là giấy dụa khóc lớn mắng chửi, sau đó trở thành đau đớn cầu khẩn, cô bị những kẻ bẩn thỉu này khuất nhục, cô chỉ muốn chết! Cô vốn định cắn lưỡi tự vẫn, lại bị bóp lấy hàm dưới! Chịu đựng loại khuất nhục này khiến cô khổ sở sống không băng chết!
Lâm Triêu Tuyết đứng ở bên cạnh, cười đến mặt mũi nhăn nhó, cô ta nói:
- Dựa vào cái gì mà Lâm Hoàng Sanh cô vừa sinh ra đã tôn quý, xem như công chúa được yêu chiều mà lớn lên, dựa vào cái gì mà cô được sống trong biệt thự Phượng Hà Lộ, mà tôi chỉ là sâu kiến hèn mọn đầu đường xó chợ? Bây giờ tôi muốn từng chút từng chút một hủy hoại cô, hủy hoại tính nết công chúa kiêu ngạo của cô, hủy đi tất cả sự yêu chiều đó của cô! Khiến cho cô hoàn toàn mất đi tất cả.
Đột nhiên cửa khách sạn bị phá tan!
Là Lệ Uẩn Nam!
-Tất cả cút ra ngoài!
Lệ Uẩn Nam tức giận đến hai mắt đỏ hồng.
Những tên đàn ông thô tục kia lập tức hốt hoảng cầm lấy quần áo chạy ra ngoài. Mắt ẩn Nam đỏ tươi giống như muốn ăn thịt người mà nhìn Lâm Triêu Tuyết, sau đó đi đến bên người Lâm Hoàng Sanh, hắn cởi âu phục che đi cơ thể của Lâm Hoàng Sanh, lại phát hiện ngón tay đều đang run rẩy! Loại sợ hãi cùng thống hận còn lớn hơn so với ngày đó nhìn cô gả cho Hoắc Đồng Sâm càng làm cho hẳn nhưu muốn phát điên! Hắn không rõ vì cái gì! Nhưng mà hắn bây giờ thật sự rất muốn giết người!
Lâm Triêu Tuyết ác độc nhìn Lệ Uẩn Nam: - Anh xem, anh lại vì cô ta mà mềm lòng. Lâm Triêu Tuyết lập tức cười:
- Cũng là bởi vì sự mềm lòng của anh, em mới có thể cho cô ta một đòn trí mạng này.
- Tôi nói, cút!
Mắt Lệ Uẩn Nam đỏ tươi, tơ máu trong hốc mắt kéo căng, hắn dùng âu phục che đi thân thể của Lâm Hoàng Sanh, nhìn cô hai mắt trống rỗng, đau lòng đến ngạt thở, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ là mím môi giúp cô mở dây trói ở cổ tay, tay của hắn đang run rẩy, lúng túng mãi vẫn không mở được.
Hắn vất vả mất một lúc mới mở được dây trói, Lệ Uẩn Nam ôm lấy Lâm Hoàng Sanh gần như đã không còn sinh khí, cô vốn luôn cao ngạo tùy hứng, là tiểu công chúa vô tư vô lo, là hòn ngọc quý trên tay người khác, bây giờ bị phá hủy hoàn †oàn! Hản vốn hẳn nên cao hứng, thế nhưng loại đau đớn này lại giống cỏ dại mọc lên, lan ra trong lòng hẳn.
Lệ Uẩn Nam đem cô đặt lên giường, hắn nhìn cô nói:
- Nhìn cô hoàn toàn bị hủy hoại, vì cái gì tôi một chút cũng không vui?
Lâm Hoàng Sanh không cho hắn bất kỳ đáp án nào, giống như một con búp bê vải không có linh hồn.
Lệ Uẩn Nam đem cô tắm rửa xong mặc lại áo ngủ, sau đó để cô năm trong chăn. Tiếp đó gọi điện thoại đặt bữa tối, sau đó mới rời khách sạn. Đợi đến khi Lệ Uẩn Nam lần nữa nhận được điện thoại, là nhân viên khách sạn gọi tới, nói là Lâm Hoàng Sanh trong phòng tắm dùng rmảnh thủy tỉnh vỡ cắt cổ tay tự sát, máu theo nước trong bồn tắm lớn tràn đầy toàn bộ phòng tắm.
Lệ Uẩn Nam như bị điên bay đến thì Lâm Hoàng Sanh đã được 120 đưa đi bệnh viện cấp cứu, nhìn thấy bác sĩ ủ rũ đi ra từ phòng cấp cứu, liền vội vàng hỏi:
- Cô ấy đâu? Cô ấy thế nào rồi?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!