Thấm thoát thời gian cũng đã trôi qua một tuần kể từ ngày đó, cuộc sống hai người trở nên khó khăn.
Hoắc Thanh Vũ thường xuyên đi công tác còn Bạch Ngọc Kiều thì luôn tránh né khiến mối quan hệ của cả hai không được tốt đẹp.
Hôm nay là cuối tuần, hắn không có việc gì làm nên đã nghỉ ở nhà, mặc dù mối quan hệ không tốt nhưng buổi tối hai người vẫn chung một giường, cùng nhau đánh một giấc.
Sáng hôm đó, Hoắc Thanh Vũ như thói quen mà thức dậy.
Hắn nhận thấy từ lúc nào bản thân đã ôm Bạch Ngọc Kiều mà ngủ, đêm hôm qua hắn còn nhớ rõ mỗi người một góc thế nhưng đến sáng bản thân lại ôm cô vào lòng.
Để ý mình đã lấn sang chỗ cô ngủ, gương mặt không nhịn được hiện lên vài vệt đỏ, hình tượng cũng không còn tựa như một thiếu niên ngây thơ lần đầu biết yêu.
Thấy đồng hồ chỉ mới điểm đến 7 giờ, hắn cũng chẳng kiêng kị gì nằm xuống ôm sát Bạch Ngọc Kiều vào thân rồi một lần nữa ngủ say.
Ngủ được một lúc rất lâu, bên ngoài cổng đã có một vị khách ghé thăm nhưng có vẻ chẳng thân thiện là bao.
“Xin hỏi Nhị Phu Nhân đến đây tìm Thiếu Gia có việc gì?”
Quản gia mới về từ hôm trước liền vội ra cổng biệt thự tiếp đón nhưng có vẻ vị “khách” lần này tới không phải để nói chuyện lịch sự.
Mặc kệ lời quản gia nói, bà ta ném chìa khóa rồi kiêu ngạo bước đi: “Mau đỗ xe đi, nhớ pha cho tôi một tách trà hoa hồng.”
Trước sự sai khiến của bà ta, quản gia chỉ mỉm cười làm theo, không phải là nghe lời mà là lịch sự và thể hiện sự trách nhiệm của ông mà thôi.
Nhị Phu Nhân tự nhiên vào trong rồi ngồi ở phòng khách, hạ nhân cũng đã chuẩn bị trà xong đem xuống cho bà ta.
Vừa thưởng thức trà vừa chờ đợi chủ nhân căn biệt thự này xuống tiếp khách.
Chờ được một lúc lâu mà vẫn chưa ai ra tiếp, bà ta nổi giận mặc kệ sự can ngăn của người làm trực tiếp đi lên thẳng phòng của hai vợ chồng.
“Rầm”
Cánh cửa phòng được mở ra mạnh bạo kèm theo tiếng vang chói tai khiến Bạch Ngọc Kiều cũng từ trong mơ mà tỉnh lại, hai mắt mơ màng nhìn người phụ nữ chua ngoa trước mặt.
Thấy cô, bà ta có vẻ suy nghĩ không đâu mở miệng khinh thường: “Không ngờ người như Đại Thiếu Gia lại mang tình nhân về đấy.”
Bạch Ngọc Kiều lúc này trong mơ màng nghe được lời nói thì tỉnh ngủ, nhìn Hoắc Thanh Vũ bằng ánh mắt hoảng hốt.
“Chồng à, anh thế mà mang tình nhân về sao?”
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Ngọc Kiều khiến Hoắc Thanh Vũ oái oăm: “Người bà ta ám chỉ chính là em đó.”
Thấy bản thân có vẻ có chút ngốc Bạch Ngọc Kiều chỉ cười trừ nhìn hắn, đối với loại tình huống này cô không biết thân phận của người trước mắt là ai nên chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu đến phía Hoắc Thanh Vũ.
Thấy bộ dạng đó của cô hắn cũng chỉ thở dài: “Quên giới thiệu với em, bà ấy là mẹ kế của tôi.”
Bạch Ngọc Kiều hầu như hiểu ra vấn đề liền ồ một cái rồi cúi đầu chào hỏi.
“Chào dì! Cháu là vợ mới cưới của anh ấy tên Bạch Ngọc Kiều.”
Với cách ứng xử của cô, Hoắc Thanh Vũ trong lòng hài lòng biết bao còn Bạch Ngọc Kiều sở dĩ gọi bà ta là “dì” là do cách nói chuyện của hắn đối với bà ta. Có lẽ cả hai chẳng ưa nhau đi.
Thấy vẻ mặt đắc ý của Hoắc Thanh Vũ, bà ta càng ngày càng nổi nóng liền tức giận trừng cả hai người một cái rồi bỏ về.
Đôi lời của author: Thực ra chương này được mình viết lâu rồi nên bây giờ có dịp đăng lên, một ngày không xa mình sẽ đọc lại và chỉnh sửa hết toàn bộ nội dung của truyện.