Bạch Ngọc Kiều hai mắt nhắm chặt chờ đợi cú tát giáng xuống nhưng được một lúc hai bên má không hề truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô tò mò hé mắt ra nhìn.
Ngay giây phút này Bạch Ngọc Kiều sửng sốt, cánh tay của Tịch Nhiễm bị tóm gọn bởi Hoắc Thanh Vũ. Có lẽ hắn dùng lực quá mạnh khiến cổ tay cô ta sưng tấy lên, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến Bạch Ngọc Kiều không tin vào mắt mình.
Mạnh mẽ rất tay cô ta xuống, Hoắc Thanh Vũ trừng mắt tức giận: “Ai cho cô cái lá gan đụng vào cô ấy?”
Bị một lực mạnh của hắn làm cho ngã bệt xuống đất, Tịch Nhiễm tức thời xanh mặt sợ hãi nhìn người đàn ông đáng sợ kia, Hoắc Thanh Vũ của lúc này không cau có, không trầm mặt nhưng lại khiến cô ta sợ đến muốn khóc.
“Em… em…”
Thấy Tịch Nhiễm sợ hãi không nói được một câu từ đàng hoàng, Bạch Ngọc Kiều lên tiếng giải vây: “Không phải anh đang tổ chức tiệc ngoài bể bơi sao? Đi vào để uống nước à?”
Câu nói của Bạch Ngọc Kiều càng khiến hắn bị chọc tức lên, trừng mắt nhìn cô một cái rồi làm lơ. Tầm mắt dừng lại trước Tịch Nhiễm đang ngồi bệt xuống đất sợ hãi, càng nhìn Hoắc Thanh Vũ cảm thấy càng không thuận mắt.
“Mau đứng lên rồi biến ra khỏi Hoắc Gia cho tôi.”
Trực tiếp nhận được lệnh đuổi khách của Hoắc Thiếu, Tịch Nhiễm nghiến răng ấm ức rời đi vẫn không quên trừng Bạch Ngọc Kiều cho thỏa cơn giận rồi chính thức đi khỏi biệt thự.
Không gian bây giờ chỉ còn Bạch Ngọc Kiều và hắn khiến không khí trầm ổn và ngạt thở vô cùng, cô cũng chẳng đoái hoài gì đến mà cầm ly sữa trên tay tính rời đi.
“Dừng lại! Tôi đã cho cô đi chưa?” Nắm giữ lại cổ tay của cô, Hoắc Thanh Vũ cao ngạo cầm lấy cốc sữa trên tay cô một hơi uống cạn.
Nhìn nam nhân trẻ trâu trước mặt khiến Bạch Ngọc Kiều chỉ muốn úp cái ly sữa vào mặt cho đỡ tức nhưng dù gì cũng là chồng trên danh nghĩa như thế thì quá mất mặt hắn rồi.
Nhưng cái tay lại nhanh hơn cái não rồi! Trong lúc hắn đang uống một hơi Bạch Ngọc Kiều đã không kiềm chế được mà đẩy nhẹ cốc sữa khiến số sữa còn lại trong cốc đổ hết lên mặt hắn.
Vì hành động vô ý này của mình Bạch Ngọc Kiều hoảng loạn lấy khăn lau cho hắn nhưng cớ nào khăn lau mặt lại để gần giẻ như thế làm cô vô tình vớ nhầm cái giẻ chùi lên mặt hắn.
Hoắc Thanh Vũ nhận thức có gì đó sai sai liền đẩy cô ra, nhìn cái nùi dẻ trên tay cô mà không khỏi tức giận. Gương mặt ngọc ngà của Hoắc Thiếu ta lại bị Bạch Ngọc Kiều lấy nùi dẻ lau lên, thật tức chết mà.
“Cô… cô dám…”
Bạch Ngọc Kiều lúc này vẫn chưa biết mà đưa gương mặt vô tội nhìn hắn, cơn tức giận bị dồn nén cuối cùng cũng phải xả ra. Hoắc Thanh Vũ rời khỏi nhà bếp tức giận đi ra ngoài bể bơi.
“Bữa tiệc kết thúc! Các người mau đi về cho tôi.”
Mấy nữ nhân vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn gương mặt tức giận của hắn cũng đành ngậm ngùi ra về không còn một bóng ai ở lại.
Cơn giận vẫn chưa nguôi hơn thế trên người hắn lại toàn mùi sữa khiến hắn thật nhanh muốn vọt lên phòng tắm.
Được một lúc lâu, cơ thể thơm tho, mái tóc cũng được gội sạch hắn mới mặt một bộ đồ rồi đi xuống dưới nhà. Mắt thấy cô bưng ly sữa đến bàn ăn, trên bàn còn bao nhiêu món bình dân nhưng lại bắt mắt đến thế khiến tính xấu hắn trỗi dậy.
“Mau tránh ra, chỗ này là của tôi, nhà cũng của tôi nên đồ ăn là của tôi. Cô đi làm món khác mà ăn.”
Một tràn câu từ sở hữu phát ra từ miệng Hoắc Thanh Vũ khiến Bạch Ngọc Kiều phải nhìn hắn bằng ánh mắt cá chết. Ngược lại với cô, hắn lại thản nhiên ăn hết món ăn xem như tất cả là của mình, nản trí với hắn cô cũng lười nấu chỉ ngồi nhìn hắn ăn uống.
Bị nhìn suốt quá trình ăn uống khiến hắn cảm thấy không dễ chịu gì đành kiếm chuyện để nói.
“Sao nãy lại không phản kháng?”
Ngơ người trước câu hỏi của Hoắc Thanh Vũ, cô nhanh chóng bình tĩnh đáp trả: “Cô ấy là khách của anh, nếu tôi phản kháng chẳng phải làm mất mặt anh sao?”
“Chức Thiếu Phu Nhân của cô để trưng sao?”
Trước sự tra hỏi của hắn cô chỉ có thể câm nín, đơn giản vì hắn nói quá đúng với chức vị Thiếu Phu Nhân của cô hiện tại có thể chèn ép người khác mà không phải chịu oan ức.
Hoắc Thanh Vũ nghiến răng bỏ đũa xuống bàn trực tiếp đi đến bế bỗng Bạch Ngọc Kiều lên, hai gương mặt đối diện nhau khiến cô có thể nhìn thấy hàng lông mi dài sắc sảo của hắn.
“Là vợ của tôi thì chỉ có tôi mới được bắt nạt em.”
Bỏ đống thức ăn ở đó cho người làm dọn Hoắc Thanh Vũ trực tiếp mang Bạch Ngọc Kiều lên trên lầu, nhìn rõ được ý tứ trong đôi mắt hắn Bạch Ngọc Kiều có chút hoảng loạn.
“Khoan… đã… chẳng phải hôm qua đã…”
Hoắc Thanh Vũ nhíu mày khó chịu: “Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay chứ? Cô đừng hòng trốn.”
Trước sự tấn công dồn dập của hắn khiến cô đôi chút sợ hãi nhưng trái tim lại cảm thấy vui vẻ cùng ấm áp đến nhường lạ. Bạch Ngọc Kiều cũng chỉ đành im lặng để hắn muốn làm gì thì làm.
Bước vào phòng, hắn thẳng tay quang cô xuống giường, toàn bộ thân thể đều đè thẳng lên người của cô. Bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt khiến Bạch Ngọc Kiều cảm thấy chút nhột.
Hoắc Thanh Vũ vươn tay, nhẹ nhàng nâng cổ Bạch Ngọc Kiều lên cao một chút, động tác trìu mến đến lạ. Đáy mắt lại chứa những tia ấm áp nhìn thẳng vào cô, dịu dàng đặt nhẹ lên một cô một nụ hôn.
Bạch Ngọc Kiều lại không hề bài xích, vòng tay ôm lấy cổ hắn, môi kề môi, đầu lưỡi cả hai quấn quýt không rời. Bộ đồ trên thân cô chẳng biết từ khi nào mà biến mất, tấm lưng trần dựa sát vào ga giường.
Không có những lời đường mật, chỉ là những động tác nhẹ nhàng đến lạ, ánh mắt của hắn dành cho cô lúc này không phải thực sự dành cho cô…
Khoảnh khắc hai đôi môi tách ra, Hoắc Thanh Vũ nhìn rõ người con gái dưới thân một bộ dáng yêu kiều, tuyến lệ vô tình vương vấn trên mi. Cảnh tượng ngọt ngào đến lạ.
Hoắc Thanh Vũ mỉm cười nhẹ, đặt lên trán cô một nụ hôn khiến trong lòng Bạch Ngọc Kiều cảm thấy tủi thân.
“Chỉ có những lúc này anh mới dịu dàng với tôi…”
Những tiếng nói trong lòng, những động tác dịu dàng của người nọ truyền đến, đại não trở nên tê tái, không rõ hiện thực hay giấc mộng.
Đầu ngón tay chuyển động, mềm mại đến nhẹ nhàng chạm lên những đường nét trên cơ thể nhỏ, chạm đến những nơi tì vết, lấy sự ngọt ngào che lấp lại.
Hai tay ôm lấy người kia, thiếu nữ nhắm mắt hưởng thụ những thứ cảm giác kì lạ, tay trong tay, môi kề môi, da thịt kề sát nhau đến đỏ, hơi thở trở nên nặng nề, những giai điệu ngân nga trong căn phòng tối.
Từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, từ mãnh liệt lại chuyển sang nhẹ nhàng, khiến tê tái lòng người, cơ thể nhu mì, đại não tê dại.
Ngẫm nghĩ lại mọi thứ đều là phàm tục, yêu nhưng không yêu, hận nhưng không hận, chẳng có gì là không thể. Chạm nhẹ lên mái tóc đen, đôi má ửng hồng, đôi môi ngọt ngào, thân xác kề sát đều có thể cảm nhận rõ cơ thể của đối phương.
Cảm nhận rõ tiếng tim đập nhanh đến bình thường, ánh mắt say đắm dành cho nhau, mọi thứ… đều như một giấc mơ.
Người thì thay thế người thì lần đầu yêu, liệu có thể thật sự hạnh phúc?