Buổi sáng hôm đó, chập chờn cũng đã 8 giờ sáng.
Hoắc Thanh Vũ thức giấc ngồi dậy với cơn đau đầu khủng khiếp do rượu gây ra, hắn khó chịu vò đầu khiến mái tóc của mình rối xù cả lên.
Nhìn xuống bản thân một mảnh vải che thân cũng không có lại càng để ý ngay ga giường trắng tinh có một vết máu. Theo quán tính hắn quay đầu nhìn về hướng bên cạnh mình, gương mặt hắn tối lại, các đường gân trên gương mặt cũng nổi hẳn lên.
Bên cạnh hắn là một nữ nhân, thân thể không một mảnh vải được chiếc chăn nhỏ kia che lại hoàn toàn, tâm tình hắn lại không vui cũng chả thèm nhớ lại sự việc hôm qua mà tức tốc đứng lên chạy vào nhà tắm.
“Rầm”
Tiếng cửa nhà tắm bị hắn dùng lực mà tạo ra tiếng ồn lớn khiến Bạch Ngọc Kiều cũng tỉnh giấc.
Vò nhẹ mái tóc của mình Bạch Ngọc Kiều có ý muốn ngồi dậy nhưng một cơn đau truyền đến từ thắt lưng khiến cô ngừng lại, nằm yên một chỗ.
Nhớ lại đêm hôm qua tâm tình Bạch Ngọc Kiều chẳng khá khẩm bao nhiêu, một thân trong trắng hoàn toàn mất khiến cô lâm vào trạng thái hoảng loạn. Mặc dù biết sớm muộn gì cũng sẽ mất nhưng Bạch Ngọc Kiều chưa bao giờ lường trước được tình huống này.
“Cạch”
Hoắc Thanh Vũ bước ra từ trong nhà tắm, mặc cho mình một bộ trang phục chỉnh tề, hắn nhìn những dấu hôn trên người cô do bản thân hôm qua làm ra thì tức giận.
Tiến đến Hoắc Thanh Vũ bóp miệng cô: “Đừng nghĩ bản thân leo lên giường tôi thì sẽ thực sự được tôi yêu thương, thuốc tránh thai trong ngăn tủ. Nhớ uống!”
Nói rồi hắn rời đi để lại Bạch Ngọc Kiều ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, hôm qua bắt đầu là hắn mà bây giờ lại đổ lỗi cho cô thế này.
Gượng ép bản thân ngồi dậy xuống giường, Bạch Ngọc Kiều không nhịn được mà chửi: “Tên khốn yếu sinh lí, thỏa mãn bản thân xong rồi đi. Sau này bà đây ly hôn liền vả mặt ngươi.”
Sau đó là hàng ngàn những câu chửi bới của Bạch Ngọc Kiều gửi đến tên chồng tệ bạc kia, khó khăn bước vào trong nhà tắm Bạch Ngọc Kiều quyết định bên trong ngâm mình.
Ở dưới nhà bếp tên chồng tệ bạc Hoắc Thanh Vũ đang uống một ly cà phê nóng liền hắt xì một cái.
“Trời dạo này đã chuyển lạnh, có lẽ cần giữ ấm.”
Uống hết tách cà phê trên tay, hắn cũng rời đi đâu đó.
Chuyển đến phía trên lầu, Bạch Ngọc Kiều sau khi tắm xong thì diện lên mình một bộ váy màu xanh lam làm toát lên vẻ dịu dàng và thanh lịch của một người thiếu nữ.
Thấy vẫn chưa đến giờ ăn trưa, Bạch Ngọc Kiều thản nhiên ra khỏi phòng, dựa vào sơ đồ của căn biệt thự mà đi đến thư viện.
Bạch Ngọc Kiều sải bước đi vào bên trong là những kệ sách lớn, bên cạnh còn có một quầy pha nước để cùng thưởng thức với những cuốn sách. Dựa theo sở thích của bản thân cô pha một ấm trà hoa cúc, lựa một cuốn sách trinh thám rồi ngồi ở chiếc ghế sofa gần đó mà đọc.
Không gian yên tĩnh cùng mùi hương trà hoa cúc khiến tinh thần của Bạch Ngọc Kiều được thả lỏng, vị trí gần cửa sổ là một vị trí đọc sách được cô yêu thích nhất.
Những khoảnh khắc yên tĩnh nhanh chóng bị phá tan bởi những tiếng nhạc sập sình ở bên ngoài hồ bơi.
Bản tính tò mò của cô lại nổi lên, theo tiếng nhạc sập sình mà đi đến, trước mặt cô chính là một cái bể bơi lớn, hơn hết sao lại nhiều nữ nhân như này.
Tầm mắt của cô lại hướng về phía bên kia, Hoắc Thanh Vũ hai tay ôm hai em toát lên khí chất hút hồn, nữ nhân bu đầy xung quanh khiến Bạch Ngọc Kiều ngưỡng mộ không thôi.
Chỉ tiếc cô không phải nam nhân, hơn thế còn là vợ hợp pháp của hắn nên cũng chỉ ngậm ngùi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bạch Ngọc Kiều không hề ghen ngược lại còn rất tỉnh đi vào trong phòng bếp làm bữa sáng cho bản thân, động thái bên ngoài không hề được cô để tâm.
Mở tủ lạnh ra chỉ còn những bó rau cùng một thớ ức gà, Bạch Ngọc Kiều vớ lấy cái tạp dề rồi sẵn tay áo chuẩn bị đích thân vào bếp.
“Hừm… làm món gà chiên cùng canh bắp cải vậy, ăn đơn giản vẫn ngon hơn.”
Sau một lúc Bạch Ngọc Kiều cũng làm xong những món trước mắt, cô không quên mang ra bàn rồi vào trong lấy một cốc sữa chuẩn bị mang ra bàn.
“Này cô kia!”
Theo quán tính Bạch Ngọc Kiều quay lại nhìn người đang gọi mình, trước mắt cô là một nữ nhân siêu quyến rũ, diện lên mình một bộ váy ôm sát, trang điểm không đậm nhưng lại quyến rũ không thôi.
Nhìn nữ nhân trước mắt Bạch Ngọc Kiều mỉm cười: “Xin hỏi cô gọi tôi có chuyện gì sao?”
Thấy dáng vẻ dịu dàng như một tiểu thư đài cát của cô, nữ nhân lại càng không vui trong đáy mắt còn hiện rõ sự ganh tị của mình.
Đối với chuyện gì cô cũng chẳng có gì thấy lạ, mỉm cười lại một lần: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“Khoan đã! Tôi chưa hề cho cô đi.”
Bạch Ngọc Kiều vẻ mặt hơi khó chịu nhưng vì lịch sự cũng hỏi lại một lần nữa: “Vậy cô gọi tôi chuyện gì sao?”
Nữ nhân thấy Bạch Ngọc Kiều nhượng bộ mình lại càng thêm lấn tới: “Mau lấy cho tôi một ly nước đá.”
Trước sự hống hách của nữ nhân này, Bạch Ngọc Kiều cũng không lịch sự nữa.
“Tiếc thật, tôi không phải người hầu. Nếu tiểu thư đây muốn uống thì tự mà lấy.”
Câu nói càng khiến nữ nhân kia nổi điên lên, cô ta nhẫn nhịn lại đáp trả: “Nếu không phải hạ nhân thì cô là gì? Tình nhân của Hoắc Thiếu sao?”
Thái độ nữ nhân khinh thường ra mặt, Bạch Ngọc Kiều vẫn thế, không một chút để tâm vẫn lạnh nhạt như vậy. Một mực không muốn rước phiền phức cho bản thân đành phải đi vào lấy một ly nước lạnh cho cô ta.
“Nước của cô.”
Cô ta hài lòng cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi rất nước vào người Bạch Ngọc Kiều, may mắn thay cô đã né được.
“Nước nóng quá mau đi đổi ly khác.”
Bạch Ngọc Kiều ngớ người, cô rót cho cô ta một ly nước lạnh vậy mà lại than nước nóng quá bắt cô rót lại ư. Cái này khác nào là cố tình làm khó người khác ra mặt chứ, mới sáng sớm mà gặp thứ gì đâu khiến cô muốn nổi khùng hết sức.
“Rót cho ly nước lạnh mà than nóng sao?”
Nhận được sự đáp trả của cô, nữ nhân thẹn quá hóa giận lên tiếng chửi bới: “Đừng có mà lên giọng, Tịch Nhiễm tao nói gì thì là đó!”
Cô ta đưa tay có ý định đánh cô thì…