“Em thế mà lại dám đi đến đây với nó, đã thế còn tham gia đua xe?”
Nghe thấy giọng hắn cô đã hoảng cả lên thế còn bị hắn giữ cổ áo sau lại, thực sự là hết đường mà thoát rồi. Bạch Ngọc Kiều quay người lại vẻ mặt đầy hối lỗi cười trừ nhìn hắn, thấy vẻ mặt tức giận này cô cũng chuyển cách khác. Hai tay ôm lấy cổ hắn bày ra vẻ mặt cầu xin.
“Em xin lỗi mà, lần này đi em còn giúp anh lấy được tập đoàn HT của Kha Tống rồi. Xem như có công liền tha tội cho em được không?”
Trước bộ mặt cầu xin này Hoắc Thanh Vũ hoàn toàn miễn nhiễm, hắn vác cô lên như bao cát mang ra khỏi trường đua xe.
Lực đạo không mạnh không nhẹ ném cô vào trong xe, mặc dù cảm thấy hơi ê ẩm nhưng với thái độ tức giận của hắn Bạch Ngọc Kiều không dám làm gì sai nếu không hắn nổi trận lôi đình liền đè cô ngay trong xe phạt thì lại chết mất.
Hoắc Thanh Vũ nhanh chóng khởi động xe để chạy về biệt thự của hai người, trên cả đoạn đường đi không ai nói với ai câu nào.
Hoắc Thanh Vũ một câu hay một ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn cô có lẽ hắn đang rất tức giận nhưng cô thì lại khác, vốn không dám bắt chuyện với hắn khi hắn đang nổi giận.
Bạch Ngọc Kiêu to gan một lần, miệng khẽ nói: “Chồng… tha cho em lần này được không?”
Không nghe thấy sự hồi âm của hắn Bạch Ngọc Kiều vẻ mặt lại ủ rũ, nghe được một tiếng thở dài liền đưa ánh mắt hy vọng nhìn hắn.
“Được rồi, lần sau không được đi đến những chỗ đó nữa.”
Nghe theo hắn cô gật đầu lia lịa rồi ngoan ngoãn tiện tay thắt luôn dây an toàn lại, trên cả đường đi chỉ chăm chú ngắm nhìn Hoắc Thanh Vũ khiến hắn lâu lâu lại cảm thấy ngượng ngùng với ánh mắt xinh đẹp đó.
Về đến biệt thự hắn không để cô tự xuống xe đi vào nhà như mọi ngày mà trực tiếp bế cô lên đi vào bên trong nhà, cái ôm ấm áp của hắn khiến Bạch Ngọc Kiều yêu thích không thôi. Dường như sự liêm sỉ luôn giữ lại cho mình đã biến mất mà chỉ còn cái vỏ ngoài này thôi, cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, toàn bộ đều ỷ lại vào hắn khiến hắn vui vẻ.
Đặt cô ngồi lên chiếc ghế sofa ở phòng khác, rắn sẵn tay áo sơ mi dài của mình lên cao rồi đeo chiếc tạp dề dễ thương nọ bắt tay vào làm bếp. Ngắm nhìn hình ảnh hắn loay hoay làm trong bếp chợt khiến Bạch Ngọc Kiều gợi nhớ hình ảnh người vợ nhỏ chuyên tâm làm đồ ăn cho chồng mình… chỉ là cái này có chút ngược đời thôi.
“May mắn là người không sao.”
Quản gia cầm một ly nước cam đi đến đặt lên bàn cho cô, ngạc nhiên cô ngước nhìn quản gia: “Có chuyện gì xảy ra sao bác?”
“Cũng không hẳn là như thế, cậu chủ đã rất điên tiết lên khi nghe tin người cùng Nhị Thiếu Gia đi đến trường đua xe. Lúc đó cậu chủ rất đáng sợ, lão còn lo cậu chủ sẽ làm gì đó tổn hại đến ngược.”
Bạch Ngọc Kiều ngạc nhiên nhìn người đàn ông ấm áp làm bữa cơm trong bếp rồi nhìn lại quản gia như muốn hỏi “đó có phải sự thật không?”
Quản gia cười trừ gật đầu, ban đầu cậu chủ tức giận cũng khiến lão lo lắm nhưng rồi thấy cả hai vẫn như trước ngọt ngào ở bên nhau khiến lão cũng đã an tâm hơn vài phần.
Một hơi uống sạch ly nước cam, Bạch Ngọc Kiều đặt ly xuống bàn rồi đứng lên chạy đến chỗ Hoắc Thanh Vũ ôm hắn từ sau lưng.
“Nay chúng ta ăn gì thế chồng yêu?”
“Gì cơ? Em nói lại xem.”
Bạch Ngọc Kiều vui vẻ nhắc lại không quên nhấn mạnh hai chữ cuối: “Chúng ta ăn gì thế Chồng Yêu?”
“Nói lại lần nữa nào!”
“Không nói nữa đâu.”
“Ơ kìa! Nói lại đi.”