Cũng đã tầm trưa, Bạch Ngọc Kiều với hắn cũng đã trở về nhà nhưng có một điều không may xảy ra Hoắc Thanh Vũ nhận được một cuộc họp gấp từ các ban lãnh đạo và cậu thư kí của mình nên đã đi đến công ty.
Vì thế nên ở ngoài ngoài hạ nhân và quản gia thì chỉ có duy nhất Bạch Ngọc Kiều ở lại, cảm thấy công việc của bản thân đã bỏ lỡ quá lâu cô cũng nhanh chóng tập trung vào việc.
Mở chiếc máy tính xách tay mà cô đã mang từ Bạch Gia đến đây, bên trong là biết bao nhiêu tư liệu bí mật, đối với cô cũng chẳng mấy quan trọng nên đã bị vứt một xó nào đó trong thư mục.
Vào phần email đã thấy rất nhiều tài liệu được gửi đến đồng thời kèm theo những dòng tin hối thúc, mi mắt hơi nhíu lại cô bắt đầu chắp tay vào làm việc.
Ngồi ở bàn làm việc của hắn bên trong thư phòng, cô thoải mái làm công việc của mình mặc cho hạ nhân khuyên cỡ nào cũng không rời khỏi, ngồi ở đó cũng đã vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ.
Bạch Ngọc Kiều ưỡn người vươn vai một cái rồi tiếp tục làm việc tiếp, dù sao cũng đã sắp xong nên làm nốt rồi cô xuống ăn luôn cũng được.
Từng ngón tay yểu điệu múa lượn trên bàn phím hiện rõ với tốc độ nhanh, không quá mười phút liền hoàn thành tập tài liệu cuối cùng. Nhìn lên đồng hồ đã vỏn vẹn hơn 12 giờ trưa, cô cũng gập máy tính lại đi xuống lầu ăn trưa.
Khác với mọi khi, hôm nay căn biệt thự im ắng đến lạ thường. Hạ nhân ai ai cũng tất bật làm việc, còn một số người thì ngồi cầm điện thoại bàn tán việc gì đó, thấy cô bước xuống không khí nhanh chóng quay lại thường ngày.
“Phu nhân xuống rồi sao?”
“Người hiện tại có muốn ăn cơm không?”
“Phu nhân vào bếp ngồi chờ chúng tôi liền mang cơm trưa lên cho người.”
Thấy thái độ của hạ nhân khác thường ngày Bạch Ngọc Kiều nổi lên cơn nghi ngờ, thông qua ánh mắt của bọn họ cứ luôn liếc đến chiếc điện thoại khiến cô càng hoài nghi hơn.
Không để họ kịp phản ứng Bạch Ngọc Kiều bật điện thoại của mình lên, trang báo liên tục gửi thông tin đến máy với một tin tức được xem là chủ đề hot hiện nay “Minh Tinh Vưu Hy là tình nhân của Hoắc Tổng.”
Sắc mặt của cô đen nghịt nhìn trang tin tức trên điện thoại rồi nhìn sang ánh mắt chột dạ của hạ nhân, thở dài một cái cô tắt điện thoại. Tay tiếp tục động đũa ăn cơm trưa của mình, đối với hạ nhân lúc này có lẽ là lúc đáng sợ nhất của bọn họ.
Thà Thiếu Phu Nhân nhà họ náo loạn hay tức giận đập điện thoại đi chứ bây giờ cô thật sự rất yên tĩnh, không nháo cũng chẳng la lối gì.
Xem xong tin tức cũng chỉ tắt điện thoại tiếp tục bữa ăn càng khiến cho hạ nhân lo lắng hơn nữa, nhất là quản gia.
Ông trong đầu vẫn suy nghĩ bản thân có nên gọi cho ông chủ biết hay không, hay ông nên chọn cách im lặng để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên đây.
Rõ ràng cậu chủ của lão là một người cẩn thận trong cuộc đời chưa bao giờ dính can scandal thế mà giờ đây ngài ấy đang mưu tính gì mà lại lên tận mặt báo rồi.
Bữa ăn chỉ mới được một nửa thì cách cửa biệt thự đã mở ra, bước vào là Hoắc Thanh Vũ. Hắn tiến đến không nói gì trực tiếp ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Kiều, giọng điệu có chút ngả ngớn.
“Mau lấy bữa trưa ra đây.”
Không để tâm đến hắn Bạch Ngọc Kiều vẫn tiếp tục món ăn trước mặt, để cho hắn thảnh thơi ngồi đó ngả ngớn. Bất ngờ Hoắc Thanh Vũ choàng tay lên vai cô, bất ngờ thay Bạch Ngọc Kiều lại trực tiếp hất cánh tay đó xuống rồi mở lời cảnh cáo.
“Đừng có chạm vào tôi!”
Hoắc Thanh Vũ ngạc nhiên rồi cũng buông tay ra, nhận lấy bữa trưa ở trên bàn hắn không trực tiếp ăn mà để đó. Ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn cô, giọng nói khác hoàn toàn biểu hiện trên gương mặt.
Hắn diễu cợt nói: “Chúng ta là vợ chồng thì sao lại không được chạm vào em?”
Trước câu hỏi của hắn Bạch Ngọc Kiều cười khẩy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn để cảnh cáo, thái độ vẫn vậy chung quy chỉ có lạnh nhạt.
“Cậu không phải anh ấy! Tôi không có ngu đến mức không nhận ra người chung chăn gối mình.”
Nhận được câu trả lời thích đáng Hoắc Thanh Vũ giả cười lớn, hạ nhân trong nhà ai nấy đều ngạc nhiên và đến lúc này quản gia cũng dường như nhớ ra điều gì nhìn chăm chăm vào tên giả mạo hắn.
“Nhị Thiếu Gia về cũng thật quá bất ngờ, lão không thể ra sân bay đón tiếp cậu được.”
Nam nhân gương mặt đôi phần giống hắn cũng cười cười xua tay: “Không cần phải đón, tôi cố tình đến đây là để xem chị dâu như thế nào mà anh tôi lại mê mẩn đến thế… cùng lắm bây giờ tôi đã hiểu.”
Nghe một tiếng chị dâu trong câu của nam nhân kia, đúng là nằm trong dự liệu của cô người trước mắt này chính là em trai của Hoắc Thanh Vũ chứ không ai khác. Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, cậu càng thêm khó chịu dậm chân.
“Này chị dâu! Em chồng đến chơi mà cứ lạnh nhạt như thế hả? Em là Hoắc Hy Hiện từ nay cứ gọi em là Hiện Hiện.”
Nhìn cậu em chồng này trong đầu Bạch Ngọc Kiều chỉ duy nhất hiện lên hai chữ “trẻ trâu”
Điều này nếu để Hoắc Hy Hiện nghe được chắc chắn sẽ nhảy dựng lên và nói: “Ai là trẻ trâu cơ? Em rõ ràng đẹp trai như vầy còn là ảnh đế nữa đấy.”
Bạch Ngọc Kiều lúc này nhìn sơ qua ngoại hình của Hoắc Hy Hiện, nghi hoặc lại nổi lên. Cô thật sự chịu thua với ai nhìn cậu ta ra Hoắc Thanh Vũ cơ đấy, nhìn chẳng thấy giống chút nào trừ cái đường nét trên gương mặt ra đến đầu tóc cũng khác một trời một vực.
“Cậu đến đây chỉ để gặp tôi
?”
“Hì hì… thật ra là…”
Trở về mấy giờ trước, tại văn phòng của Hoắc Thanh Vũ.
Hắn nhìn cậu mỹ nam có dung nhan gần giống mình, bên tay còn ôm một cô gái xinh đẹp được mọi người gọi là Vưu Hy Minh Tinh.
Vì đứa em trai này mà hắn đau đầu vô cùng, đã bị báo chí đăng lên có tình nhân bên cạnh, lỡ như còn đến tai của cô vợ nhỏ của hắn thì khác nào tự chôn thân vào hố bùn đâu.
“Mỗi lần cậu về đừng có gây phiền phức cho anh được không? Vợ anh thấy được là anh mày ra khỏi nhà đấy!”
Nghe anh trai nhắc đến người vợ nhỏ Hoắc Hy Hiện tâm trạng rạng rỡ hơn, cậu thật muốn nhìn thấy người phụ nữ nào khiến anh trai mình chấp nhận cưới về như này.
Chợt nhớ ra bản thân chưa có chỗ ở, cậu để cô bạn gái nhỏ của mình ở chỗ đó rồi tiến đến trước mặt Hoắc Thanh Vũ, tay đập xuống chiếc bàn làm việc của hắn.
Gương mặt ngầu lòi của cậu xuất hiện rồi cuối cùng lại ôm lấy chân hắn: “Anh trai à! Em chưa có nhà để về nếu anh có thể hãy cho đứa em trai đáng thương này ở ké đi.”
Đáp lại Hoắc Hy Hiện lại là một ánh mắt khinh thường của anh trai mình nhìn đến khiến trái tim cậu tổn thương sâu sắc, ánh mắt long lanh hiện rõ sự cầu xin trước mặt nhưng có vẽ lòng hắn không hề lay động.
“Mau bỏ chân tôi ra! Chú gây ra chuyện lớn rồi còn mặt dày ở nhà anh sao?”
Thấy điệu bộ lạnh lùng của hắn Hoắc Hy Hiện đau lòng nhiều chút, cậu vẫn mặt dày ôm lấy chân hắn miệt mài nỉ non nhưng nhận lại vẫn là điệu bộ không có ý định đó của hắn.
Cậu đau đớn, cậu gục ngã và quan trọng là cậu đã tìm thấy được sức mạnh để mặt dày dài nỉ hắn… cuối cùng sau vài tiếng cậu cũng đã thành công.