Sáng hôm sau, Bạch Ngọc Kiều đã thức dậy rất sớm, nhìn qua bên cạnh thấy người bên cạnh vẫn còn đang say giấc một tay ôm lấy eo cô giữ chặt.
Khẽ mỉm cười nhẹ cô đặt lên trán hắn một nụ hôn miệng thì thầm nhỏ.
“Buông ra nào, một lát nữa em quay lại.”
Hẳn là trong giấc mơ hắn cũng nghe được giọng nói của cô mà buông lõng cánh tay, để cho Bạch Ngọc Kiều có thể thoải mái ngồi dậy.
Nhẹ nhàng đặt tay hắn ôm lên con gấu ôm bên cạnh, Bạch Ngọc Kiều bước xuống giường xỏ dép vào rồi rời khỏi phòng, trước khi đi không quên đóng cửa phòng lại.
Vì bản thân mới đến Hoắc Gia được vài ngày nên cấu trúc của biệt thự cô dường như lạ lẫm, thấy hạ nhân gần đó Bạch Ngọc Kiều tiến đến hỏi.
“Anh có biết nhà bếp ở chỗ nào không?”
Vì biết thân phận của cô nên hạ nhân cũng cung kính: “Mời Đại Thiếu Phu Nhân đi theo tôi.”
Được dẫn đường Bạch Ngọc Kiều cũng theo sau, đi một đoạn ngắn liền dừng lại ở một phòng bếp sang trọng cùng với nhiều dụng cụ với mức giá trên trời.
Bạch Ngọc Kiều cũng chẳng quá ngạc nhiên, với vị thế của Hoắc Gia thì những đồ dùng đắt đỏ này cũng có là gì.
“Anh làm việc của mình đi, thức ăn của Đại Thiếu Gia do tôi lo.”
Theo lệnh của cô, hạ nhân cũng nghe theo mà trở về làm việc của mình. Nhìn sơ qua đống nguyên liệu ở trên bếp trong đầu cô bỗng nảy ra một món ăn lâu rồi bản thân mới làm lại, món ăn đơn giản không quá cầu kì.
“Lâu rồi không làm món sườn xào chua ngọt với canh cải thảo nhỉ? Nay làm cho anh ấy ăn vậy.”
Sắn ống tay áo lên Bạch Ngọc Kiều sẵn sàng bắt tay vào bếp, nhìn khúc sườn lớn trước mặt cô thẳng thừng cầm cây dao lớn từng động tác mạnh mẽ chặt xuống làm miếng sườn tách ra làm mấy phần.
Như vậy sẽ không có gì nếu gương mặt cô không nghiêm túc như thế, hạ nhân nhìn cảnh tượng cũng bị làm cho sợ quíu cả người.
Được một lúc lâu món ăn cũng đã được Bạch Ngọc Kiều hoàn thiện và dọn ra một cái mâm nhỏ, cô cầm chiếc mâm chuẩn bị bước ra khỏi phòng bếp thì bị một tiếng kêu gọi lại.
“Này! Chị đang làm đồ ăn à? Múc cho tôi một bát với.”
Người nói chính là cô gái được Hoắc Kiên dẫn về, với thái độ của cô ta thì cô cũng đã biết Hoắc Kiên đã kể cho cô ta biết thân phận của cô rồi. Nhìn cô gái kênh kiệu trước mặt Bạch Ngọc Kiều liền làm ngơ không để tâm đến nhưng có vẻ cô ta được bước lại lấn tới, hất đổ mâm cơm trên tay cô.
“Chị đừng tưởng được gả vào nhà này thì hay ho, dù sao thân phận thấp kém vẫn không thay đổi đâu.”
Hoắc Kiên tiện thể vừa đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng và lời nói của cô ta trong phòng bếp đối với cô trong lòng hoảng hốt không thôi, cậu ta vội chạy vào trong muốn ngăn cản, lỡ Bạch Ngọc Kiều bị cái gì thì dù có Nhị Phu Nhân cũng chẳng cản được Hoắc Thanh Vũ giết chết cậu ta đâu.
“Vũ Linh! Em làm cái gì vậy hả?”
Nghe được giọng nói của Hoắc Kiên cô ta vội quay người lại xác nhận, gương mặt tức khắc tái xanh nhìn lại Bạch Ngọc Kiều đang đứng đó. Cậu ta chưa đến tới chỗ Vũ Linh thì cô ngay lập tức tặng cho cô ta một cái bạt tay, lời nói như lưỡi dao thốt ra.
“Cô đừng có vượt qua giới hạn của tôi, đồ ăn cũng bị cô đổ hết rồi. Cho cô năm phút dọn dẹp hết đống này, nếu không thì biến khỏi cái Hoắc Gia này! Còn cậu nữa… trông coi cô ả này cho tốt, đừng làm phiền tôi với anh cậu.”
Bị nhắc đến tên gương mặt Hoắc Kiên tái cả lên, đầu gật liên tục rồi hướng ánh mắt cảnh cáo đến hướng Vũ Linh. Cô ta nhận được ánh mắt chán ghét của cậu ta thì gương mặt không ổn áp lại bao, có lẽ cô ta đã đủ hiểu bản thân đụng sai người rồi.