“Anh yêu! Hai người này là anh chị của anh sao?”
Vẻ mặt của Hoắc Kiên hiện rõ sự khó xử nhưng rồi lại biến mất, cậu ta gật đầu.
Nữ nhân kia vừa thấy sự xác nhận của Hoắc Kiên vẻ mặt lại hiện rõ sự khao khát, ba người không ai là không để ý đến ánh mắt ấy.
Đến Hoắc Kiên cũng cảm thấy kinh tởm, cậu ta mười mấy hai mươi mấy năm chung sống ở Hoắc Gia này bản chất sớm đã bị Hoắc Kiến Hoa mài dũa qua một lượt.
Những thứ cậu ta khẳng định không thể đụng được chắc chắn sẽ không đụng, từ hôm qua cậu ta cũng dần buông bỏ cái ý định giành quyền thừa kế vốn dĩ đã dành cho hắn rồi.
“Chào chị và anh nha, lần đầu tiên gặp mặt cháu không mang quà cáp gì cả nên cháu xin lỗi ạ.”
Vừa tiến đến nói một lèo cô ta liền ôm lấy một cánh tay của Hoắc Thanh Vũ khiến hắn khó chịu ra mặt, biết rõ tính cách của anh trai Hoắc Kiên liền vội kéo cô ta ra.
“Đủ rồi! Đừng càn quấy.”
Bị Hoắc Kiến mắng, gương mặt cô ta có chút không can tâm hướng đôi mắt lưu luyến đến hướng của hắn, ánh mắt tràn ngập tình ý của cô ta gửi đến hắn ngay lập tức bị hắn làm lơ triệt để.
Bạch Ngọc Kiều khi này cũng đã để ý đến ánh mắt của cô ta nhìn đến hắn, gương mặt thể hiện rõ sự khó chịu.
“Còn không mau dẫn bạn gái cậu vào trong? Muốn chị dâu này đích thân mời sao?”
Nhận ra điệu bộ khó chịu của cô Hoắc Kiên động tác vội vã kéo cô gái kia đi vào bên trong nhà tránh lại gây ra chuyện rắc rối, một màn biểu cảm của cô lại bị Hoắc Thanh Vũ nhìn thấy hết.
Thâm tâm hắn cảm nhận được niềm vui rõ rệt, ánh mắt thâm sâu nhìn chăm chăm vào Bạch Ngọc Kiều.
Thấy cháu trai vẫn đang chuyên tâm nhìn vợ của nó khiến Hoắc Kiến Hoa cảm thấy ông là một cái bóng đèn, khẽ ho một tiếng nhằm đánh thức bọn trẻ nhưng có vẻ thằng cháu có tâm nhà ông lại chẳng thèm để ý.
Cảm thấy bản thân là một vật cản giữa hai đứa cháu, Hoắc Kiến Hoa trực tiếp đứng dậy đi vào bên trong nhà để lại hai đứa cháu đang nhìn nhau say đắm, trong đầu ông lại là một tràn suy nghĩ.
“Chừng nào lão bà mới từ Na Uy về đây?”
Trở về với hai cặp bạn trẻ, Hoắc Thanh Vũ miệng cứ mỉm cười nhìn cô khiến cô có đôi chút ngại, ánh mắt hắn cứ chăm chăm nhìn ngắm không để ý các hạ nhân đang dọn dẹp bàn trà.
Bị người khác nhìn Bạch Ngọc Kiều cảm thấy có chút ngượng ngùng, khẽ nói: “Nhìn em mãi như thế làm gì? Mặt em có dính gì sao?”
Trong vô thức ý nghĩ trong đầu hắn đều buộc miệng mà thốt ra.
“Dính tình yêu của tôi dành cho em.”
Bất ngờ bị tấn công bởi câu nói đường mật của một tên mặt lạnh hằng ngày khiến Bạch Ngọc Kiều tâm trí không vững, gương mặt đỏ ửng như trái cà chua càng khiến hắn vui vẻ hơn hẳn.
Cũng từ lúc này hắn đã đưa ra một kết luận.
“Trêu vợ mình ngại vẫn là vui nhất.”
Nếu như Bạch Ngọc Kiều mà đọc được ý nghĩ của hắn chắc chắn sẽ không nhân nhượng mà tẩn hắn một trận mới thôi, nhưng mà… hắn thực sự thừa nhận một điều.
Hắn hình như chẳng biết từ lúc nào đã si mê người con gái trước mắt, điệu bộ ngại ngùng của cô, xúc cảm qua từng tấc da thịt chạm vào, thậm chí là sự ngọt ngào mê đắm lòng người ấy.
Mọi thứ của người con gái này trong mặt hắn cái gì cũng đều tốt, chỉ là có hơi ngốc trong chuyện của hai người.