Cho đến sáng sớm hôm sau khi mặt trời vẫn còn chưa rạng sáng, Hoắc Thanh Vũ đã thức dậy từ sớm hắn nghiêng người ngắm nhìn người con gái nhỏ đang vùi mặt vào chăn mệt mỏi say giấc.
Cúi xuống môi hắn chạm nhẹ lên trán cô rồi nhẹ nhàng rời giường tránh Bạch Ngọc Kiều tỉnh dậy.
Sau ngày hôm qua ắt hẳn cô đã mệt lắm rồi nên hắn cũng không muốn đánh thức cô dậy đâu, mặc lên một bộ sơ mi đơn giản hắn rời khỏi phòng không quên căn dặn người làm không được đánh thức cô đồng thời không được cho ai vào trong.
Người hầu thì mặt đỏ ửng tuân theo, một màn tiếng động bên trong phòng ngủ bọn họ có nghe loáng thoáng được, càng khiến họ thắc mắc hơn chính là vị nào đã khiến Hoắc Đại Thiếu Gia nhà họ si mê đến thế.
Trở lại với Hoắc Thanh Vũ, hắn đi đến thư phòng riêng của Hoắc Kiến Hoa đưa cho lão một tập thông tin.
Gương mặt cũng trở nên nghiêm nghị ngồi xuống ghế, Hoắc Kiến Hoa nhìn bao quát một lượt thì gương mặt hiền hậu cũng biến mất thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc và đáng sợ hiện ra.
“Thằng con bất hiếu đó vậy mà lại dám có ý đồ lật đổ cha mình…”
Hoắc Kiến Hóa tức giận nắm chặt tập tài liệu khiến chúng nhăn nheo lại, tức giận đến mức hơi thở không ổn định khiến hắn phải lên tiếng khuyên can.
“Đừng nóng giận thưa ông, ông ta hiện tại chưa thực hiện bước đầu nên chúng ta có thể âm thầm phá hoại kế hoạch. Mục đích chính vẫn là tống ông ta vào trong ngục giam.”
Nhận được ý kiến của Hoắc Thanh Vũ, Hoắc Kiến Hoa gật đầu công nhận là một ý kiến không tồi lão khẽ nhấp một miếng trà rồi tiếp tục bàn bạc với hắn.
Trở lại phía bên phòng của cả hai, Bạch Ngọc Kiều bị tiếng xì xào bên ngoài cửa mà tỉnh giấc cô một tay chống xuống giường ngồi dậy. Cơn đau nhức từ sống lưng chảy lên đại não khiến Bạch Ngọc Kiều mệt mỏi dựa vào thành giường nghỉ ngơi một lúc, cảm nhận được cơn đau đã dịu đi cô cũng từ từ ngồi thẳng dậy.
Xỏ đôi dép bông được hắn chuẩn bị từ trước, rồi thay một bộ đồ thoải mái nhưng không kém phần thanh lịch. Thấy tiếng xì xào của hạ nhân càng nhiều Bạch Ngọc Kiều hiếu kỳ bước ra ngoài xem thử.
Cánh cửa phòng vừa được cô mở ra liền nhận được ánh mắt chán ghét của người hầu nơi đây, bọn họ tụm lại một chỗ luôn miệng chỉ trỏ cô còn không quên lườm liếc khinh thường.
Thay vì nổi đóa với những người đó Bạch Ngọc Kiều lại chẳng mấy quan tâm, bọn họ dù sao chỉ là những người hầu thấp hèn chỉ biết làm những chiêu trò dơ bẩn hèn hạ không đáng để cô quan tâm.
“Cô có thấy Thanh Vũ đâu không?”
Thấy một nữ hầu đi ngang qua Bạch Ngọc Kiều níu tay cô ấy lại hỏi, trái lại với suy nghĩ của cô, nữ hầu đó trực tiếp hất tay Bạch Ngọc Kiều ra gương mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
“Tưởng được Đại Thiếu Gia mang về là tốt sao? Cũng chỉ là những phụ nữ dơ bẩn cả.”
Bạch Ngọc Kiều cười khẩy: “Dơ bẩn? Chẳng lẽ cô đang nói chính mình à?”
Nữ hầu cùng với mấy người hầu kia càng ngày càng lấn tới trực tiếp đi đến mở lời công kích Bạch Ngọc Kiều khiến cô không khỏi ngán ngẩm.
“Đừng nghĩ cô có cơ hội làm Đại Thiếu Phu Nhân của Hoắc Gia.”
“Một ả ham giàu như cô cũng mơ tưởng đến Đại Thiếu Gia hay sao?”
“Thứ cha mẹ không biết dạy.”
Câu nói như chọc chúng vảy ngược của cô, sự tức giận đã tăng đến đỉnh điểm và cuối cùng bạo lực cũng lên ngôi.
Bạch Ngọc Kiều thẳng tay tặng cho cô nữ hầu đó một cái tát, ả ta vừa có ý muốn đánh lại thì bị ánh mắt cảnh cáo của cô làm cho hoảng sợ.
Cảnh tượng này cũng vô tình được Hoắc Thanh Vũ vào lúc đi về bắt gặp được, nhìn người phụ nữ của mình quật cường như thế khiến hắn không khỏi an tâm. Điều khiến hắn khó chịu nhất chính là lũ người hầu ở đây từ khi nào được lên mặt với chủ rồi, lâu rồi hắn không trở về nên đám người hầu không coi ai ra gì rồi.
“Có chuyện gì mà ồn ào thế? Từ khi nào đám người làm các người có quyền xen vào việc của chủ nhân hả?”
Hoắc Thanh Vũ nhìn từng người mang rõ ý cảnh cáo trên mặt, đám người hầu cũng vì thế mà run sợ, sự việc nằm ngoài dự đoán của bọn họ và bọn họ càng không biết Đại Thiếu Gia lại bảo vệ cô gái này như thế.
Hoắc Thanh Vũ thở dài rồi ôm cô vào lòng: “Đây là Đại Thiếu Phu Nhân được tôi đến tận cửa nhà cưới về, các người còn dám có ý kiến sao?”
Đám người làm ngay tức khắc đứng hình, bọn họ đúng là có nghe qua đám cưới linh đình của Đại Thiếu Gia nhưng bọn họ càng không biết Đại Thiếu Phu Nhân lại xinh đẹp đến cỡ này. Bọn họ toàn thân đều run rẩy thấy rõ cúi đầu không dám nhìn hắn, khác với bọn họ Bạch Ngọc Kiều lại càng thêm hả dạ nhưng cũng thật may mắn nếu như hắn không đến có lẽ cô đã tặng bọn họ mỗi người một cái tát rồi.
“Đủ rồi, đứng đó làm gì nữa mau chóng lấy đồ cuốn gói khỏi Hoắc Gia này.”
Bọn họ liền như chết đứng nhìn Hoắc Thanh Vũ, ngay cả Bạch Ngọc Kiều cũng ngạc nhiên vốn dĩ cô còn tưởng hắn sẽ trừ lương bọn họ hai tháng nhưng không ngờ lại đuổi luôn bọn họ đi. Nhưng nếu bị đuổi bởi một gia tộc lớn thì bọn họ còn ai dám nhận vào làm nữa, mà thôi cô cũng chẳng quan tâm mà cũng dừa lắm.
Một nữ hầu khi nãy vừa xỉa xói cô ngay lập tức ôm lấy chân hắn ra xức nài nỉ: “Xin Thiếu Gia đừng đuổi tôi mà, ngài muốn tôi làm gì cũng được thậm chí làm ấm giường tôi cũng chấp nhận. Xin đừng đuổi tôi.”
Một lời của nữ hầu đó liền khiến mọi người ngỡ ngàng chỉ riêng Hoắc Thanh Vũ gương mặt vẫn lạnh nhạt chẳng để tâm đến, khác với hắn cơn ghen của Bạch Ngọc Kiều đã lên đến đỉnh điểm trực tiếp dùng chân đá cô ả ra khỏi chân của hắn.
“Ăn nói trơ trẽn vừa thôi! Làm gì có người làm nào đứng trước mặt vợ của chủ nhân mình có ý định làm ấm giường cho chủ nhân hả?”
Ánh mắt của Bạch Ngọc Kiều như con dao sắc nhọn chĩa đến hướng của cô nữ hầu khiến cô ta sợ sệt không thôi, dường như cô ta đã quên mất cô vẫn còn ở đó. Các nữ hầu kia lại càng biết bản thân không thể ở lại được nữa mà tự động biết điều rời đi, không quên lôi theo cô ả đó đi theo.
Bạch Ngọc Kiều tức giận thở phì phò khoanh tay nhìn về một hướng khác, nhìn thấy được một mặt khác của cô Hoắc Thanh Vũ không cười phì cười. Hắn ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói trầm ấm như rót mật cứ luôn thì thầm vào tai cô an ủi khiến gương mặt của cô đỏ hẳn lên.
“Đủ rồi đó, ở đây còn có người làm đó.”
Hoắc Thanh Vũ lại nở một nụ cười lưu manh mà đáp lại: “Vậy chỉ cần chỗ nào không có người chúng ta liền có thể?”
Bạch Ngọc Kiều gương mặt đều đỏ ửng, thẹn quá hóa giận quay lại tát yêu lên má hắn một cái rồi rời đi, miệng luôn thì thầm.
“Đồ lưu manh đáng ghét.”
Chọc tiểu bạch thỏ này của hắn cũng thật vui quá đi, Hoắc Thanh Vũ bỏ mặc thể diện trước giờ của mình mà cứ luôn đi theo sau lưng Bạch Ngọc Kiều, miệng không ngừng nói lên những lời trêu chọc khiến người khác đỏ mặt.
Bị chọc như thế cô còn tức hơn nhưng lại chẳng thể làm gì được mà im lặng cam chịu sự trêu chọc.
“Không chọc em nữa, nếu không phiền thì tôi dẫn em đi tham quan vườn hoa Hoắc Gia này.”