Tối hôm đó, Hoắc Thanh Vũ dẫn cô đến một cửa hàng thuộc chi nhánh của Winisis thuộc quyền sở hữu của hắn.
Bạch Ngọc Kiều vừa bước vào bên trong thoáng chốc đã cảm thấy choáng ngợp với nội thất ở bên trong, vì thuộc quyền sở hữu của Hoắc Thanh Vũ nên toàn bộ cửa hàng đều từ sở thích của hắn mà trang trí.
Từ lúc hai người bước vào đã gây nên sự chú ý của các nhân viên, một số nhân viên mới vào làm vẫn còn ngớ người ngắm nhìn nhan sắc của hắn. Còn một số nhân viên lâu năm vì sự xuất hiện đột ngột của hắn mà hoảng loạn vội vã chạy ra nghênh đón.
“Chào Hoắc Thiếu, không biết ngài đến là muốn mua thứ gì?”
“Vợ tôi muốn mua gì nhờ cô tư vấn giúp.”
Nhìn xuống đồng hồ trên tay mình Hoắc Thanh Vũ quay người nhìn lại cô: “Em cứ lựa chọn thoải mái, tôi có một chút việc tầm nửa tiếng nữa xe quay lại.”
Trước khi rời đi Hoắc Thanh Vũ vươn đôi tay to lớn của mình chạm nhẹ lên đầu cô rồi xoa vài cái sau đó liền rời đi để lại Bạch Ngọc Kiều đang đứng hình ở cửa hàng.
“Tình cảm của Hoắc Thiếu Phu Nhân cùng ngài ấy thật tốt.”
Cô nhân viên nhìn một màn khi nãy miệng không nhìn được mà mỉm cười ca ngợi tình cảm của hai người khiến gương mặt Bạch Ngọc Kiều đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn. Cô trực tiếp đưa ra câu hỏi để né tránh.
“Ở đây có một bộ ấm trà cổ nào không? Với lại giúp tôi chọn loại trà nào thanh nhẹ.”
Nhận được yêu cầu cô nhân viên liền vào việc: “Phiền Hoắc Thiếu Phu Nhân ngồi ở đây chờ chúng tôi một lát, sản phẩm người cần sẽ nhanh chóng mang lên.”
Bạch Ngọc Kiều gật đầu rồi vào ghế chờ ngồi, nghĩ lại thấy ngồi không thì cũng đôi chút nhàm chán nên cô đã cầm điện thoại vào tựa game yêu thích của mình chơi một lát.
Đúng như lời của cô nhân viên, sản phẩm được mang lên rất nhanh khiến cô rất hài lòng, tính ra ở chi nhánh này của Hoắc Thanh Vũ nhân viên làm hiệu suất rất cao… bảo sao lại nổi tiếng như thế.
Nhìn bộ ấm trà cổ trước mắt Bạch Ngọc Kiều không kìm được mà cảm thấy rất hứng thú, chạm nhẹ lên ấm trà cô có thể cảm nhận được từng nét hoa văn đang nổi lên trên ấm.
“Này! Ấm trà này tôi mua giá gấp năm. Mau gói lại cho tôi.”
Bạch Ngọc Kiều vì câu nói này mà quay sang hướng giọng nói vang đến, trước mặt cô là một nữ nhân tầm không quá ba mươi. Thấy điệu bộ tự tin của nữ nhân nọ, Bạch Ngọc Kiều mỉm cười nhìn nhân viên.
“Vậy cô cứ gói bộ ấm trà này cho cô ấy đi.”
Nữ nhân kia vì điệu bộ của Bạch Ngọc Kiều mà ngạc nhiên: “Cô không tranh lại sao? Cô là đang khinh thường tôi đấy à!”
Nữ nhân kia thẹn quá hóa giận khiến cô khó hiểu, con người dạo này ngộ quá ta ơi, lúc tranh thì lại nói đủ thứ rồi nhường thì nói cô xem thường là sao.
Ngộ nghĩnh hết sức nhưng rồi cũng không để tâm lắm Bạch Ngọc Kiều nói với nhân viên giúp nữ nhân gói bộ ấm trà lại.
“Tổng cộng ba ngàn vạn, quý khách muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt.”
Nghe số tiền được nhân viên nói ra khiến nữ nhân kia hóa đã, miệng mở to ra vì ngạc nhiên: “Cái gì mà ba ngàn vạn! Bộ ấm trà quèn đó mà mắc đến thế sao?”
Cô nhân viên nghe một câu của nữ nhân trong thâm tâm đang nổi trận lôi đình nhưng cũng cố nhẫn nhịn nhắc nhở.
“Thưa cô, đây là bộ ấm trà của nghệ nhân Tinh Huệ làm ra và cũng là bộ ấm trà cổ nên với số tiền ba ngàn vạn là không hề mắc.”
“Tôi… tôi không… mua nữa, để cho cô ấy đi.”
Nhìn bộ dạng nói chuyện lắp bắp của nữ nhân kia Bạch Ngọc Kiều cười khẩy, cầm lấy bộ ấm trà đã được gói lại rồi đưa cho nhân viên chiếc thẻ tín dụng riêng của mình.
“Cô tính tiền giúp tôi.”
Thấy chiếc thẻ đen quyền lực trong tay Bạch Ngọc Kiều cô nhân viên hoảng hốt nhận lấy vội vã đi quẹt thẻ, mà nữ nhân kia nhìn thấy điều trước mắt cảm thấy nhục nhã vô cùng mà trừng mắt về phía cô.
“ Rõ ràng cô biết nó mắc mà không nhắc cho tôi! Cô là đang cố tình chơi tôi đấy à?”
Bạch Ngọc Kiều bị thái độ của nữ nhân nọ làm cho khó chịu, cô nhướng mày: “Không phải là do cô sao? Dành đồ cũng không quan tâm bản thân có mua được hay không bây giờ lại quay qua trách tôi.”
Nữ nhân kia bị nói cho câm nín không biết cách đáp trả đành ngậm ngùi cúi đầu suy nghĩ cách nhưng rồi lại nhìn lên gương mặt của Bạch Ngọc Kiều khiến cô ta ghen tị.
“Chết tiệt! Nếu không phải tại cô thì tôi cũng đâu có mất mặt như thế! Nay tao sẽ đập mày ra bã, con khốn.”
Vừa dứt lời nữ nhân kia trực tiếp nhào lên tấn công, hai tay cô ta thành công giữ lấy hai vai của Bạch Ngọc Kiều mà nhấn vào tường, móng tay dài của nữ nhân có ý định cào lên mặt cô.
Nhưng Bạch Ngọc Kiều không phải cái dạng người yếu đuối gì, cô trực tiếp giữ lấy cánh tay nữ nhân nọ một phát liền vật cho cô ta nằm sõng xoài ở dưới đất.
Đám đông cũng vì động thái này mà bu lại xem, một số người đứng ở đó xem từ lâu luôn miệng thốt ra: “đáng đời.”
Nữ nhân nọ bị vật xuống nằm dưới đất đau đớn kêu la, bảo vệ ở cửa hàng cũng đi tới cưỡng chế lôi cô ta ra ngoài nhưng lại bị cô ta vùng ra.
“Con khốn! Nhớ tên tao đấy, tao là Tư Mộng. Thù này hôm nay tao phải báo, chờ ba tao đến liền cho mày biết mặt.”
Nữ nhân tên Tư Mộng đẩy bảo vệ an ninh ra rồi rút chiếc điện thoại từ trong túi ra gọi cho một số điện thoại, còn Bạch Ngọc Kiều đứng đó chung quy chẳng mấy quan tâm lắm nhìn nữ nhân điên khùng la hét.
Nhìn bộ dáng kinh khủng của Tư Mộng trong đầu Bạch Ngọc Kiều không biết bao nhiêu câu hỏi: “Con này bị khùng hả? Tự dưng kiếm chuyện bị đánh rồi đi méc.”
Nhìn cảnh tượng này sao cô lại có thể nhìn ra Tư Mộng như một đứa ranh con đang nằm ăn vạ khóc lóc thế nhỉ? Chắc chắn thị lực cô có vấn đề.
Nhìn cô nhân viên trước mắt Bạch Ngọc Kiều tiến lại nói nhỏ: “Sau này cho cô ta vào danh sách đen đi.”
Cô nhân viên cũng hiểu ý mà gật đầu đáp ứng, cô mỉm cười khoanh tay ngồi nhìn Tư Mộng nằm đó ăn vạ không thôi. Nhìn được một lúc cô cảm thấy đúng là ngứa mắt thật, nhìn lên đồng hồ cũng đã được hai lăm phút đồng nghĩa với việc hắn sắp quay lại.
Nếu để Hoắc Thanh Vũ thấy cảnh này chắc hắn không để yên cho cô gái Tư Mộng kia đâu, nhưng Bạch Ngọc Kiều không phải thánh mẫu. Cô tiến đến người nữ nhân vẫn đang nằm ăn vạ kia lên tiếng.
“Mau đi đi, nếu không lát nữa người gặp chuyện chính là cô đó.”
Tư Mộng vì lời nói của cô mà tức giận, cô ta đứng lên chỉ tay thẳng về Bạch Ngọc Kiều ánh mắt còn có bao nhiêu oán hận: “Hôm nay cô làm tôi mất mặt đồng nghĩa với việc cô sẽ phải trả giá. Tư Mộng tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt.”
Nhìn nữ nhân vô lí trước mặt mình Bạch Ngọc Kiều cũng không quản nhiều mà cầm lấy bộ ấm trà dự tính rời đi, thấy cô sắp sửa đi khỏi đây Tư Mộng lao đến muốn lôi cô lại nhưng lại bị cô né qua một bên làm cho bản thân cắm mặt xuống đất.
Bộ dạng thê thảm của cô ta bị bao nhiêu người người chê, Bạch Ngọc Kiều lại chỉ thở dài. Với tính cách của Tư Mộng thì Bạch Ngọc Kiều chắc chắn rằng cô ta được cưng chiều lắm mới có thể giở thói ngang ngược này.
“Ai dám làm con gái lão tử khóc!”