Bạch Ngọc Kiều lúc này đã cùng Vân Nhạc đến trước nhà vệ sinh, trong khi chờ Vân Nhạc kiếm ở bên trong cô đành đi loanh quanh tìm xem có rớt ở gần đây hay không.
May mắn chiếc bông tai Vân Nhạc cho cô xem lại nằm ở góc tường, Bạch Ngọc Kiều chạy đến khụy chân xuống nhặt lên, phủi phủi vài cái rồi đứng dậy.
Lúc này Vân Nhạc có lẽ vẫn đang tìm kiếm ở bên trong nhà vệ sinh, cô phủi bụi trên đầu gối rồi cất bước vào bên trong nhà vệ sinh. Thấy cô ấy vẫn đang tìm kiếm, Bạch Ngọc Kiều vui vẻ chạy đến.
“Chị kiếm thấy rồi.”
Đưa chiếc bông tai cho Vân Nhạc, cô có thể nhìn rõ vẻ mặt Vân Nhạc vui đến cỡ nào có lẽ đối với cô ấy đôi bông tai này rất quan trọng không thể làm mất chăng.
Nhìn biểu cảm của cô ấy kìa! Cái biểu cảm dịu dàng đến cỡ nào khi nhìn chiếc bông tai ấy, Vân Nhạc lúc này trở nên thật ôn nhu…
“Dịu dàng nhìn chiếc bông tai thế kia cơ đấy, người trong mộng của em tặng đúng chứ?”
Nhận được câu hỏi Vân Nhạc giật mình, cô có thể thấy rõ cô ấy rõ ràng đang ngại ngùng không muốn trả lời cô đành lên tiếng: “Nếu em ngại thì không còn nói đâu.”
Ngước đầu lên lúc này cô mới để ý gương mặt của Vân Nhạc đã đỏ ủng, bàn tay cô ấy cũng vô thức miết nhẹ chiếc khuyên tai.
“Cái khuyên tai này là do Lãnh Hạo tặng quà sinh nhật em, anh ấy cái gì cũng tốt chỉ không tốt ở chỗ đào hoa.”
Bạch Ngọc Kiều cũng có thể đoán ra, cô biết một người như Lãnh Hạo chắc chắn phải đào hoa lắm, chỉ cần nhìn phong cách của cậu ta cũng đủ hiểu. Nhìn được vẻ mặt buồn bã của Vân Nhạc, cô mỉm cười nắm lấy tay cô ấy an ủi.
“Ai mà chẳng đơn phương, hay yêu hết mình và em hãy là chính mình. Đừng vì một ai mà thay đổi.”
Vân Nhạc đôi chút sững sờ nhưng cũng mỉm cười đáp lại cô bằng cái gật đầu.
Cả hai cùng nhau quay về phòng ăn, bước vào nhìn vẻ mặt của ai cũng trầm tư khiến cả hai đều hoang mang.
Thấy cô vừa về đến thì Hoắc Thanh Vũ cũng đứng lên, một tay ôm lấy eo cô.
“Trễ rồi vợ chồng tôi về trước.”
Cũng chẳng để bọn họ đáp lại hắn kéo cô cùng mình đi ra xe, Bạch Ngọc Kiều cũng vì lực nắm của hắn quá mạnh mà cảm giác đau nhíu mày. Thấy thế bàn tay nắm lấy cô cũng buông lỏng ra, Hoắc Thanh Vũ nhẹ nhàng mở cửa xe rồi cho cô vào bên trong ngồi, hắn thì quay lại ghế lái của mình thắt dây an toàn cho cô rồi khởi động xe rời đi.
Trên đường đi không khi trên xe yên lặng đến lạ thường, không ai bắt chuyện với ai cả, chỉ có tiếng xe cộ bên ngoài vang lên.
Hoắc Thanh Vũ liếc nhìn cô một cái rồi nhìn lại đường đi, một chút chần chừ nhưng rồi hắn cũng nói.
“Ông nội có điện cho tôi dặn ngày mai dẫn em về cho ông xem mặt, em có muốn đi không?”
Nghe câu nói của hắn khiến cô có chút sửng sốt, vấn đề không nằm ở việc ông nội dặn hắn dẫn cô về mà vấn đề nằm ở câu hắn vừa hỏi. Bạch Ngọc Kiều không ngờ hắn lại hỏi ý kiến của cô đồng nghĩa với việc cô có thể không đi còn lại hắn sẽ giúp cô giải quyết.
Mỉm cười nhìn Hoắc Thanh Vũ, cô đáp: “Nếu được thì lát nữa anh chở em đến cửa hàng Winisis mua quà đến thăm ông.”
Hoắc Thanh Vũ cũng chẳng nói thêm chỉ gật đầu một cái rồi chuyên tâm vào việc lái xe, dáng vẻ nghiêm túc này của hắn khiến cô bỗng chốc si mê đến lạ thường.