Ôm Bạch Ngọc Kiều ra xe, hắn nhẹ nhàng đặt cô ngồi ở ghế lái phụ còn không quên thắt dây an toàn lại cho cô. Chứng kiến một màn hành động của hắn Bạch Ngọc Kiều đôi chút ngại ngùng quay người sang cửa sổ để tránh đi ánh mắt của hắn.
“Lần sau nếu như bị bắt nạt nhớ nói với tôi, tôi giúp em xử người đó.”
Bạch Ngọc Kiều gật đầu, mặt vẫn hướng về phía cửa sổ của xe điệu bộ hoàn toàn muốn tránh né Hoắc Thanh Vũ, biết cô đang ngượng ngùng, hắn cũng chẳng so đo làm gì. Mỉm cười liền khởi động xe chạy đi.
Suốt cả đoạn đường Bạch Ngọc Kiều vẫn không nhìn lấy hắn một lần, có lẽ vì vẫn đang ngại.
Ngược lại với suy nghĩ của hắn thì cô vẫn đang mải mê ngắm cảnh vật nhưng càng đi lại càng thấy có gì đó sai sai, Bạch Ngọc Kiều vội hỏi.
“Chúng ta đang đi đâu thế? Đây đâu phải đường về nhà.”
Hoắc Thanh Vũ vẫn ung dung lái xe không quên trả lời cô: “Hôm nay đám bạn của tôi hẹn đi ăn thấy em vẫn chưa ăn tối nên sẵn tiện mang em đến ra mắt bọn họ.”
Bạch Ngọc Kiều gật gù hiểu nhưng rồi sực nhớ ra điều gì đó: “Mà không phải anh đã đi công tác rồi sao?”
Hoắc Thanh Vũ bất chợt bật cười, một tay giữ vô lăng một tay cốc nhẹ lên đầu cô.
“Tôi đã về từ lúc trưa rồi, không thấy em ở nhà nên nghĩ em đi mua đồ gì đó nhưng đến tối vẫn không thấy nên mới đi kiếm em. May mà tôi đến kịp đấy…”
Bàn tay từ trên đỉnh đầu cô di chuyển xuống vùng má bị đỏ ửng, trong lòng hắn có chút chua xót dịu dàng xoa nhẹ hỏi han: “Có đau lắm không?”
Trong phút chốc gương mặt của Bạch Ngọc Kiều ửng đỏ hiện rõ vẻ ngượng ngùng: “Mau tập trung lái xe đi.”
Hoắc Thanh Vũ bật cười rồi theo lời của cô chuyên tâm lái xe để người con gái nào đó điều chỉnh lại biểu cảm của mình, rồi hắn lại chẳng nhịn được mà cười khiến cô càng thêm ngượng ngùng.
Biểu cảm trên gương mặt cô bỗng trở nên ngạc nhiên, Bạch Ngọc Kiều dường như ngớ người với nụ cười của người đàn ông trước mắt.
Hoắc Thanh Vũ ngày thường lạnh lùng đôi lúc dịu dàng nhưng chưa bao giờ cười với cô một cách sảng khoái như vầy, bây giờ lại nở một nụ cười như thế khiến Bạch Ngọc Kiều thâm tâm trở nên thật xao xuyến.
“Sau này anh có thể cười nhiều lên một chút… anh cười rất đẹp.”
Hoắc Thanh Vũ ngạc nhiên nhìn người con gái đang ấp úng trước mặt mình, câu nói y hệt người con gái ấy, mọi thứ của cô đều giống y đúc khiến hắn bật cười.
“Sau này tôi sẽ cười với em nhiều hơn…”
Thấy được một vẻ mặt ấm áp khác của hắn Bạch Ngọc Kiều vô thức cũng vui vẻ theo, cô mỉm cười nhìn hắn đang chuyên tâm lái xe.
Một nụ cười dịu dàng không chứa một tạp chất, pha lẫn một chút yêu thương.
Bạch Ngọc Kiều dường như rất hiểu những người như Hoắc Thanh Vũ, hắn không phải khi không lại vô tình, tàn nhẫn như thế. Chỉ cần vụ hắn có mẹ kế là đủ hiểu sơ qua quá khứ của hắn như nào, Bạch Ngọc Kiều biết thì lại càng thêm yêu thương hắn hơn.
Đối với Hoắc Thanh Vũ, người con gái năm xưa là người mang đến cho hắn bao nhiêu kỷ niệm cùng kí ức tươi đẹp còn Bạch Ngọc Kiều thì mang đến cho hắn ánh sáng, mang đến cho hắn niềm vui vốn có của mình, dù có chuyện gì hắn cũng sẽ hướng về phía cô.
Thời gian trôi qua nửa tiếng cũng dừng đến nhà hàng Trung Châu được xem là nhà hàng nổi tiếng, hắn tháo dây an toàn giúp cô rồi bước xuống xe mở cửa cho cô xuống, sự ga lăng này khiến Bạch Ngọc Kiều thật sự muốn ngất xỉu.
Nắm tay cô bước vào bên trong nhà hàng, hắn dẫn cô đến phòng ăn số 99.
Bước vào phòng ăn là ba người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi quay quần ở chiếc bàn tròn, món ăn dường như chưa được gọi lên chỉ chờ hắn đến rồi mới gọi.
“Vũ Ca đến rồi sao? Cô gái xinh đẹp nào bên cạnh anh thế?”
Người phụ nữ vui vẻ lên tiếng, thông qua cử chỉ cùng lời nói cô liền nhận ra người này không hề có tình ý với hắn như những cuốn tiểu thuyết cô đã đọc sáng nay.
“Đây là vợ của tôi, giới thiệu bọn họ là anh em của tôi. Lần lượt là Diệu Hách, Lâm Càng, Vân Nhạc, Lãnh Hạo.”
Bạch Ngọc Kiều nhìn về phía bọn họ rồi mỉm cười chào: “Chào mọi người tôi là Bạch Ngọc Kiều.”
Người phụ nữ tên Vân Nhạc bất chợt đứng phắc dậy, lao đến phía của Bạch Ngọc Kiều ôm lấy cô: “Chào chị dâu nha, hôm nào rảnh chúng ta liền đi shopping.”
Đối với thái độ nồng nhiệt của Vân Nhạc, Bạch Ngọc Kiều vui vẻ gật đầu đáp ứng rồi được Vân Nhạc lôi đến ngồi cùng để lại Hoắc Thanh Vũ đứng đó nhìn hai người nói chuyện như chị em thân thiết lâu rồi mới gặp.
Thấy Lão Đại nhà mình bị lơ triệt để Diệu Hách đi đến vỗ vai an ủi: “Lão Đại đừng nghĩ nhiều, Vân Nhạc không có cướp vợ anh đâu.”
Càng nói vẻ mặt của hắn lại càng tối lại, Lãnh Hạo thấy thế liền vội giải vây: “Thôi nào! Lão Đại ngồi cạnh chị dâu đi chứ? Một hồi Vân Nhạc cướp chị dâu luôn đó.”
Hoắc Thanh Vũ thở dài bước vào vị trí ngồi xuống bên cạnh cô, Vân Nhạc bị Lãnh Hạo lấy ra hù dọa liền nổi nóng đứng lên đối chất.
“Này nha, cậu với tôi nước sông không phạm nước giếng nha! Cậu đừng có vượt giới hạn.”
Thấy hai người có vẻ đấu tranh gay gắt Lâm Càng vội lên tiếng: “Được rồi hai người mau gọi đồ đi.”
Vân Nhạc mặc dù tức giận nhưng rồi vẫn nhẫn nhịn khoanh tay ngồi xuống bên cạnh cô cùng cô gọi món, nhìn cuộc chiến nội bộ khiến cô không khỏi cười trừ.
Mấy người này cứ gặp nhau là như này sao.
“Chị dâu! Nghe nói rượu này mới được nhập khẩu về chị uống thử miếng không?”
Vân Nhạc hai tay cầm rượu đưa qua cho cô một ly không quên dụ dỗ, Bạch Ngọc Kiều cũng không từ chối mà nhận lấy, nói gì chứ cô là một cơn mê rượu đấy.
Nhưng ly rượu còn chưa tới miệng đã bị Hoắc Thanh Vũ cầm lấy, bất mãn với hắn Vân Nhạc chống hai tay: “Đại ca đâu cần như thế chứ? Cho chị dâu uống cũng có sao đâu.”
Nhưng nhanh chóng Vân Nhạc bị một cái trừng của hắn làm cho rén mà núp đằng sau cô, ba người kia được dịp liền cười thật lớn nhưng lại bị ánh nhìn của hắn làm cho im bặt.
Vân Nhạc vẫn núp sau lưng cô, miệng lẩm bẩm nói nhỏ: “Đại ca là ác quỷ mà, đúng không chị dâu?”
Bạch Ngọc Kiều giật mình nhìn sang Hoắc Thanh Vũ, thấy hắn không có để ý gì đến mình thì nhìn lại Vân Nhạc rồi gật đầu.
Trong tức khắc cô ấy dường như vui vẻ lên hẳn, đối với cô Vân Nhạc thực sự rất dễ gần nhưng cô hiểu một điều rằng anh em của hắn dường như không ai bình thường cả. Nhưng cô lại khác, chỉ cần Vân Nhạc đối với cô không có ác cảm thì dù cho cô ấy có làm gì sai thì cô cũng chẳng để tâm.
Trong lúc chờ món ăn được đưa lên Bạch Ngọc Kiều cùng Vân Nhạc trò chuyện với ba người kia rất nhiều, thậm chí là còn muốn cùng nhau đến Casino chơi giao lưu vài ván nhưng vừa nhắc đến liền bị ánh mắt của hắn làm cho phải đổi chủ đề khác.
Hoắc Thanh Vũ vẫn thế, hắn không cùng mọi người bàn tán gì cả chỉ cầm trên tay một ly rượu uống từng ngụm cảm nhận hương vị. Lâu lâu lại nhìn về phía bọn họ rồi mỉm cười dịu dàng.
Hơn nữa vào lúc không ai để ý hắn nắm lấy bàn tay của Bạch Ngọc Kiều để ở dưới khiến cô giật mình.