Từ ngày đó trở đi cũng đã được một khoản thời gian, Bạch Ngọc Kiều hoàn toàn đã quên đi chuyện thế thân kia.
Cô giờ đây chỉ có dọn dẹp hoặc cùng hắn ăn bữa cơm, lúc rảnh sẽ cùng hắn đi trung tâm mua sắm như một cặp vợ chồng.
Hoắc Thanh Vũ sớm đã đi công tác từ lâu nên dường như toàn bộ thời gian của cô đều dành cho vườn hoa, công việc thì làm vào buổi tối thông qua máy tính.
Vì không phải làm bữa sáng cho hắn nên Bạch Ngọc Kiều rất thảnh thơi, mỗi bữa sáng đều ra bên ngoài ăn, tiền cũng là tự mình trả. Hôm nay tâm trạng tốt nên cô đã đến một quán cơm quen thuộc khi học cấp ba, nơi chứa đựng ngày tháng thanh xuân khi ấy.
Vừa bước vào trong bác bán mì liền nhận ra cô cười lớn hoan nghênh.
“Tiểu Kiều đấy à? Lâu rồi không thấy cháu ghé.”
Bạch Ngọc Kiều mỉm cười đáp: “Chào bác Trung, cháu vừa mới lấy chồng nên thời gian có chút bận bịu ấy mà.”
Bác Trung thế mới ngớ người ra.
“Cháu cưới rồi đấy à? Bảo sao nhan sắc càng ngày càng lên hương nha.”
Hai bác cháu tươi cười nói chuyện vui vẻ, Bạch Ngọc Kiều gọi một phần cơm gà như xưa rồi cũng vào lại vị trí ngày xưa hay ngồi.
Ngồi ở đây cô dường như cảm nhận được những hồi ức thanh xuân ấy, nhóm bạn thân của mình cùng ăn uống, cùng nhau thi đại học. Nhưng bản thân cô vừa đậu đại học lớn bọn nó cũng sang nước ngoài du học, chẳng biết bây giờ như nào.
Hồi ức vẫn mãi là hồi ức, kỷ niệm đáng nhớ đều nằm ở tuổi thanh xuân.
Sau khi ăn xong cô ra trả tiền rồi sải bước đi bộ về nhà, đối với cô đi bộ như một loại trải nghiệm, thư giãn trong những tháng ngày nhàm chán.
Bỗng chốc chuông điện thoại reo lên, trên danh bạ được lưu số chính là mẹ nuôi của cô. Bạch Ngọc Kiều nhíu mày cuối cùng vẫn chịu bắt máy nghe.
“Alo? Bà gọi tôi có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia có chút khó chịu với cách nói chuyện của cô mà quát lớn.
“Ăn nói với mẹ mày kiểu gì đấy hả! Lấy được chồng giàu rồi lên mặt với tao à? Tối nay mày bắt buộc phải về nhà, nếu không thì cẩn thận với tao.”
Đối với cô câu nói này của bà ta lại chẳng hề có một chút sức ép nào đối với mình nhưng cũng nể tình
công ơn nuôi lớn của Bạch Gia cô cũng chấp nhận.
“Được chiều tôi sẽ đến.”
Thế là cả buổi trưa Bạch Ngọc Kiều không hề quay về biệt thự, cô vẫn rất thảnh thơi đi dạo rồi tấp vào một quán cà phê giường nằm mới mở vào đó ở lại suốt bữa trưa cùng với chiếc laptop trên tay.
Được một lúc rất lâu cô nhìn lên đồng hồ đã xế chiều, Bạch Ngọc Kiều trả tiền rồi rời khỏi nơi này lấy xe đi đến biệt thự Bạch Gia.
Bản thân cô vừa bước vào đến cửa chính đã nghe tiếng xì xào cãi vã lớn ở bên trong, có lẽ về việc hôn ước của em gái mình và Tần Hiên.
“Con về rồi.”
Để chấm dứt cuộc cãi vã Bạch Ngọc Kiều thẳng thừng nói lớn bước vào trong, bên trong là Bạch Lão Gia cùng với Bạch Phu Nhân và em gái của cô, trùng hợp thay còn có thanh mai trúc mã của chị em cô Tần Hiên.
“Con về rồi sao? Viên Linh mau dẫn chị vào trong đi.”
Bạch Lão Gia, Bạch Tuấn lên tiếng.
Theo lời cha mình Bạch Viên Linh mỉm cười tươi tắn đi đến ôm lấy cánh tay cô kéo vào trong: “Chị hai đến rồi thì cùng vào trong ngồi đi.”
Cuộc cãi vã cũng chẳng còn xảy ra nữa, cả nhà Bạch Gia cùng Tần Hiên ngồi vào bàn ăn chuẩn bị ăn một bữa cơm tối. Nhìn sơ qua một lượt các món ăn trên bàn ăn Bạch Ngọc Kiều không nhịn được mở lời châm biếm.
“Cha mẹ nuôi cũng thật tốt, đồ ăn cũng đều là những món con dị ứng.”
Đúng vậy những món ăn trên bàn đều là những thứ cô bị dị ứng, nhưng cũng chỉ ở mức nhẹ. Sắc mặt của ông bà Bạch Gia tức khắc thay đổi.
Bạch Viên Linh cũng ngừng đũa nhíu mày khó chịu: “Chị hai có ý gì thế? Hôm nay nhân ngày chị về thăm nhà nên mẹ đã chuẩn bị những món chị thích cơ mà, sao chị có thể nói như thế!”
Tần Hiên thấy thế cũng khó chịu, chơi với nhau bao nhiêu năm cậu đâu phải không biết: “Viên Linh này, thật sự Tiểu Kiều bị dị ứng mấy món này. Ngược lại đây không phải món em thích hay sao?”
Bạch Viên Linh trong phút chốc mép miệng đều bị nói cho chặn lại không thể phản bác, Hạ Thanh Ngọc cũng đành phải lên tiếng: “Được rồi là mẹ không suy nghĩ chu toàn nhưng con cũng phải ăn một ít đi chứ.”
“Chậc… vấn đề không phải ở đó, con bị dị ứng với mấy món này mẹ còn bắt con ăn kiểu gì? Ăn xong liền nhập viện sao?”
Bạch Tuấn bất chợt đập bàn, ánh mắt tức giận nhìn về hướng của cô hoàn toàn là cảnh cáo. Nếu như là Bạch Ngọc Kiều khi trước sẽ sợ hãi với ánh mắt này nhưng bây giờ cô là Hoắc Phu Nhân chứ không phải Bạch Đại Tiểu Thư.
“Con nhắm không ăn được thì nhịn, đừng có giở thói trả treo với mẹ nuôi con.”
Bàn tay cô vô thức nắm chặt lại, lực tay mạnh đến nỗi đôi đũa trên tay cũng gãy làm đôi, đặt đũa xuống bàn cô trực tiếp đứng dậy rời khỏi bàn ăn mặc kệ cho những người còn lại tức giận.
Trở mình ngồi ở sofa mặc cho không khí bữa ăn bên trong vui nhộn cỡ nào, Bạch Ngọc Kiều chẳng thể ưa nổi cái gia đình này.
Được một lúc thì Bạch Tuấn bước ra phòng khách ngồi đối diện với cô, ông ta cầm trên tay một tệp hồ sơ gì đó rồi nói.
“Ta có chuyện để cho con làm đây.”
Bạch Ngọc Kiều không cần nhìn cũng biết ông ta muốn giao cho mình việc gì: “Ông là muốn tôi tráo đổi hợp đồng quan trọng của Hoắc Thị chứ gì?”
Nhìn vẻ mặt của ông ta Bạch Ngọc Kiều tin chắc bản thân đã đoán đúng, cô trực tiếp đẩy tệp hồ sơ về lại phía ông ngụ ý từ chối khiến Bạch Lão Gia Chủ khó chịu.
“Con nên nhớ Bạch Gia nuôi nấng nên con mới có ngày hôm nay, mới cưới được Hoắc Thanh Vũ đó.”
Bạch Ngọc Kiều cười khẩy: “Công ơn nuôi nấng đó chẳng phải tôi đã trả cho mấy người bằng hạnh phúc của tôi rồi sao? Bạch Gia cũng đã được món lời lớn rồi còn gì. Tôi nói cho ông nghe một câu nè, làm người thì đừng có tham quá… nếu không sau này tự rước họa vào thân đấy.”
“Hay cho câu làm người thì đừng có tham quá. Mày không biết điều quá nhỉ?”
Ông ta tức giận đứng lên tặng cho cô một cái bạt tay, Bạch Ngọc Kiều ôm lấy một bên má trừng mắt về phía ông ta.
“Mày còn dám trừng tao hả!”
Bạch Tuấn tính đưa tay tát thêm một cái, Bạch Ngọc Kiều cũng đã chuẩn bị tâm lý phản kháng lại nhưng cánh cửa Bạch Gia đã bị phá ra. Bước vào là Hoắc Thanh Vũ, hắn nhấc bổng cô lên ôm vào lòng mình, ánh mắt hướng về Bạch Tuấn tra hỏi.
“Xin hỏi cha vợ đây muốn làm gì vợ tôi?”
Gương mặt Bạch Tuấn tức khắc tái mét khi thấy Hoắc Thanh Vũ liền vội lên tiếng giải thích nhưng đã bị vệ sĩ của hắn chặn lại.
Dịu dàng chạm một bên má bị ửng đỏ của Bạch Ngọc Kiều, hắn chua xót: “Có đau lắm không? Xin lỗi vì tôi đã đến trễ.”
Thấy rõ sự chua xót trong ánh mắt của hắn nhìn mình, Bạch Ngọc Kiều bỗng trở nên mềm yếu dựa vào hắn. Sự ủy khuất bao năm được bộc phát ôm lấy hắn khóc nức nở.
Nhìn tiểu bạch kiểm ôm lấy mình nức nở, hắn lại càng nổi giận nhìn về hướng Bạch Tuấn lên tiếng cảnh cáo.
“Lần này tôi sẽ không truy cứu, nếu như tái diễn. Tôi sẽ không nể mặt Bạch Gia các người nữa!”