Chương 960
Lúc này Mộc Dung Chi đang ở trong đám người, đương nhiên cô ta không muốn dành tất cả sự cố gắng của mình cho Tần Thiên Lâm.
Các thành viên của trại Thanh Mộc ở bên cạnh có người đang khuyên cô ta. “Cô cả, đừng ngang bướng nữa, lúc trước Tần Thiên Lâm đã giết hai người rồi, mặc dù đều là binh tôm tướng tép cả, nhưng nếu Tần Thiên Lâm thật sự nổi giận thì cũng sẽ ra tay với cô đó!”
Mộc Dung Chi vô cùng tê dại.
Nhưng mà đằng sau sự tê dại đó lại là sự xót xa không vui vẻ mấy. “Không sao đâu”
Ngữ khí của Mộc Dung Chi nhàn nhạt: “Các cô cũng biết lúc trước tôi ra ngoài là vì để đi tìm quả bồ đề, cứu sống mẹ tôi. “Kết quả là Chúc Cửu Sinh ngáng chân, cố ý làm khó tôi, lại còn có mưu đồ đắc tội hành vi quấy rối với tôi nữa. “
Mộc Dung Chi kể lại những trải nghiệm đã qua, nhưng tinh thần lại không hề có chút sợ hãi hay tiếc nuối nào, giống như đang kể chuyện của người khác vậy.
Tất cả đều không liên quan đến cô ta. “Nếu như không phải là Tần Vũ Phong thì lúc đó tôi đã chết rồi.
Vốn dĩ con gái của trại Thanh Mộc rất nhiều, qua một lúc sau thì sắc mặt của bọn họ cũng dịu đi một xíu, bọn họ tới tấp muốn nói lời an ủi Mộc Dung Chi.
Nhưng Mộc Dung Chi lại không đợi mọi người an ủi mà tiếp tục nói tiếp: “Nếu không phải có Tần Vũ Phong xuất hiện, và đấu với Chúc Cửu Sinh, trực tiếp đánh lui được Chúc Cửu Sinh… Thì e rằng tôi đã bị Chúc Cửu Sinh hạ độc thủ từ lâu rồi. “Nhưng mà… ” Mộc Dung Chi đang nói thì giọng cô ta lại thấp thoáng sự nghẹn ngào: “Nhưng lúc Tần Vũ Phong và Tần Thiên Lâm đánh nhau thì đến cả đứng dậy ra ngoài, giúp anh ấy tôi cũng không làm được!”
“Tôi thực sự là một đứa vô dụng mà!”
Mộc Dung Chi nói chuyện, giống như đang che mặt mà khóc. “Cô cả!”
Một cô gái của trại Thanh Mộc đi đến bên cạnh Mộc Dung Chi, ôm lấy Mộc Dung Chi đang khóc đến mức không đứng dậy nổi. “Cô cả, Tần Thiên Lâm kia không nói đạo lý, coi Thường tình cảm anh em, tất cả những chuyện này… không trách cô được”
Nhưng Mộc Dung Chỉ lại vừa khóc vừa lắc đầu.
“Lúc tôi lâm vào tình cảm nguy hiếm và khó khăn thì Tân Vũ Phong sẵn sàng ra tay giúp đỡ, cứu tôi một mạng, nhưng lúc Tân Vũ Phong rơi vào tình huống nguy hiểm thì tôi lại không làm được gì cả..”
Người của trại Thanh Mộc thấy dáng vẻ này của Mộc Dung Chỉ thì chỉ biết thở dài.
Nhóm người này đối với Mộc Dung Chỉ mà nói thì cũng giống như người nhà vậy.
Trước mặt người nhà, một khi nước mắt đã mất đi sự phòng thủ rồi thì cũng giống như vỡ đê, cứ mênh mông không dừng vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!