Chương 303
Khương Thạch Phương lòng dạ ác độc, sau khi trục xuất mẹ con họ khỏi nhà họ Tần, còn muốn thủ tiêu luôn, không muốn chừa lại một nhân chứng sống nào.
Thượng quan Uyển Nghi liều mạng bảo vệ Tần Vũ Phong, cuối cùng cũng đợi được quân cứu viện của nhà họ Thượng Quan đến, họ đem Tần Vũ Phong tháo chạy, còn bà ấy lại bị chết thảm vào đêm hôm đó!
Sau đó, Tần Vũ Phong một đường chạy đến Dương Hải, mới gặp được Lâm Kiều Như!
Thù sâu hận lớn, không đội trời chung!
Khương Thạch Phương dám cả gan làm ra việc như thế này, e rằng sau lưng cũng có sự chấp thuận ngầm của Tần Thiên Vương.
“Lão già đó, hiện tại còn nhớ ra đứa con trai là tôi ư?”.
“Nếu như ông ta hối hận, cũng không nghĩ đến việc từ bỏ vợ con rồi!”
“Nếu như ông ta hối hận, thì cũng không dung túng cho Khương Thạch Phương giết hại mẹ tôi rồi!”
“Nếu như ông ta hối hận, thì cũng không ném tôi vào đội cảm tử ở biên giới phía bắc, bao nhiêu năm như vậy trôi qua, cũng không thèm dòm ngó tới!”
Từng câu mà Tần Vũ Phong nói ra, thống thiết như sấm rền, vang dội khắp sân.
Đại quản gia bị hỏi dồn dập, không nói được lời nào, cúi thấp đầu xấu hồ.
Những người biết được chân tướng của sự việc năm đó, đều vô cùng rõ ràng.
Về việc đối xử với hai mẹ con họ năm nào, Tần phiệt tự biết phải hổ thẹn trong lòng!
“Cậu chủ Phong, giữa bố và con trai, còn có mối hận nào mà không thể giải trừ đây? Từng ấy năm qua rồi, phiệt chủ vô cùng nhớ cậu!” Đại quản gia trầm giọng nói.
“Ô?”
Tần Phong nhướng mày, nụ cười mỉa nở trên môi:
“Lão già đó, không phải là nhớ đến tôi, mà là muốn lấy đồ trong người tôi chứ gì?”
Nghe thấy những lời này, thân thể đại quản gia bất động, mồ hôi chảy. đầm đìa trên chán.
“Cậu chủ Phong, cậu như vậy là có ý gì, tôi nghe không hiểu.”
“Đừng giả bộ nữa!”
Tần Phong lành lạnh trừng mắt nhìn ông ta:
“Một tháng trước, đứa em rẻ rách Tần Thiên Lâm của tôi, luyện công dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, hiện tại đang nằm một chỗ hấp hối! Bây giờ chỉ có thể dùng tủy xương của người thân ruột thịt mới có thể cứu sống!”
“Lão già này cho mời tôi về, thật ra là muốn lấy tôi làm thuốc dẫn mà thôi!”
Tần Thiên Lâm, chính là con trai của Khương Thạch Phương và Tần Thiên Vương. Lấy tên là “Thiên Lâm”, đã đủ thấy được Tần Phiệt kì vọng về anh ta như thế nào rồi.
Anh ta là cậu chủ danh chính ngôn thuận của Tần phiệt, từ nhỏ đã định trước là có liên hôn với Khương phiệt, từ lúc sinh. ra cho đến nay, đều là sống trong ánh sáng của hào quang rực rỡ.
“Cậu chủ Phong, nếu như cậu đều đã biết cả rồi, vậy thì hãy đi thẳng vào vấn đề đi!”
Đai quản gia thu lại nét mặt kính cẩn vừa rồi, tròng mắt lộ ra vẻ hung ác, nham hiểm:
“Hiện tại, tình trạng của cậu chủ Thiên Lâm đang rất nguy kịch, chỉ có tủy xương của cậu, mới có thể cứu được cậu chủ! Vẫn mong cậu hãy biết lấy đại cuộc làm trọng, cùng chúng tôi trở về Đế Đô!”
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Tần Vũ Phong đột nhiên hỏi ngược lại.
“Trước khi đến đây, nhiệt chủ đã ra sát lệnh! Nếu như cậu không đồng ý, thì đừng trách chúng tôi không nể tình!”
Trong mắt đại quản gia, gằn lên cái nhìn dữ tợn.
Mấy trăm vệ binh ở phía sau nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, hung tợn như sói với hổ.
Xét về khả năng chiến đấu của từng vệ binh, bọn họ thậm chí có thể đánh bại binh sĩ bình thường ở chiến trường phía bắc.
“Hahaha…”
Đột nhiên, Tần Vũ Phong ngửa mặt lên trời cười to, hào khí ngút trời.
Mười tám năm trước, anh là một đứa trẻ yếu ớt, trơ mắt nhìn mẹ mình. bị làm nhục, mà không làm gì được!