Chương 133:
Người nhà họ Lâm ở đằng xa đều chết lặng, không tin vào tai mình, tưởng mình bị ảo giác thính giác.
Thực là một kẻ điên!
Một kẻ điên hoàn toàn!
Bọn họ không ngờ rằng, đối mặt với ông trùm của thế giới ngầm, Tần Vũ Phong không những không sợ hãi, còn I dám vô cớ khiêu khích.
Đây là sống lâu quá rồi không sợ chết nữa sao?
“Hỗn xược!”
“To gan!”
A Hổ và A Báo đều có phản ứng, hai mắt đỏ hoe, hung hăng nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, muốn nuốt sống hắn.
“Tiểu tử thối, cậu đúng là không biết sống chết, đã vậy lão tử ta thành toàn cho nhà ngươi!”
A Hổ bước ra một bước, trong cơ thể bùng lên cơn tức giận dữ dội.
Dù ở khoảng cách xa, cũng có thể cảm nhận được sự rùng rợn, khiến người ta nổi da gà.
“Tốt tốt tốt!”
Lâm Hoàng Quân mặt lộ vẻ điên cuồng.
Hắn biết rất rõ A Hổ, với tư cách là thủ hạ có năng lực của Kiều Thiên Dã, là kẻ liếm máu, chỉ cần A Hổ bắn, Tần Vũ Phong dù không chết cũng bị lột đến mấy lớp da!
Mấy ngày nay, nỗi nhục mà nhà họ Lâm phải gánh chịu cuối cùng cũng có thể trả được vào lúc này!
“đi chết đi!”
A Hổ xông tới, nắm đấm to lớn hướng vào mặt Tần Vũ Phong, như thể hắn ta sắp giáng một cú đấm khủng khiếp.
“Cẩn thận!”
Lâm Kiều NHư sợ đến mức mặt biến sắc, lập tức hét lên để nhắc nhở anh.
Tần Vũ Phong chẳng những không sợ mà còn lộ ra vẻ khinh thường.
“Cái thứ võ mèo cào cũng dám đến đây múa rìu qua mắt thợ. Cút ngay!”
Tần Vũ Phong cũng đẩy ra một đấm, hướng đến nắm đấm sắt của A Hổ.
“bùm!!!”
Hai người quyền cước giao tranh, phát ra những âm thanh vô cùng buồn tẻ.
Khoảnh khắc tiếp theo, A Hổ, người vẫn còn hung hãn vừa rồi, giống như diều đứt dây, bay ngược hơn mười mét.
Thân thể vạm vỡ đập mạnh trên mặt đất, cả người ngất đi, không biết sống chết.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều ngẩn ra.
Không ai nghĩ rằng tên côn đồ hống hách tàn độc của nhà họ Kiều lúc đầu giờ lại mong manh dễ vỡ như thủy tinh chịu không nổi một đòn.
Mặt khác, Tần Vũ Phong vẫn đứng tại chỗ, mây nhẹ gió nhẹ, tựa như vô lực.
Ai mạnh ai yếu trong nháy mắt đều có thể phân định.
Khoảng cách quyền lực giữa hai bên quá lớn!
Thực là chênh lệch lực lượng quá lớn!
“Anh cải”
A Bảo hai mắt sắp tách ra, như nổi điên công kích Tân Vũ Phong.
Hai chân của hắn xẹt qua, gió rít gào, chân phải giống như dao núi sắc bén, dường như muốn chém Tần Vũ Phong vào giữa.
“suy nghĩ viển vông!”
Tần Vũ Phong cũng đá ra chân phải của mình, nhanh như chớp để lại dư ảnh trên không trung, đột ngột đá vào đầu gối của A Báo.
“Rắc rắc!”
Âm thanh giòn tan của xương gấy vang lên khắp khán đài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!