Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Một ngày trước ngày Quốc tế lao động, Tiêu Việt vừa tan ca đã nhận được điện thoại của Tiêu Hướng Địch.

Thật ra nói hắn và Tiêu Hướng Địch tuy là anh em họ, quan hệ vô cùng tốt, nhưng ngày thường hai người cũng không hay trò chuyện, ai cũng bận rộn, từ khi trở về từ quê hồi năm mới, hai người đã không liên lạc nữa.

Lúc này Tiêu Hướng Địch đột nhiên gọi điện tới, Tiêu Việt cũng cảm thấy mới lạ.

Tiêu Việt vẫn đang trên đường về chung cư, cất giọng nói với đầu kia điện thoại: “Ơ, hiếm lạ nhỉ? Sao chú mày đột nhiên gọi điện thoại cho anh?”

“Chẳng phải lâu rồi không liên lạc sao, đời này của nhà họ Tiêu chúng ta chỉ có hai đứa con trai, không tỏ ý quan tâm sao được?”

“Mày thôi đi, còn quan tâm? Ai còn không biết cái tính nước tiểu của mày?” Vô sự không đăng tam bảo điện thằng em họ từ hồi mặc tã đã đi dạo trước mặt hắn này, Tiêu Việt còn không hiểu rõ? “Nói đi, có chuyện gì?”

(tính nước tiểu: chỉ tính cách kém cỏi, dùng để mắng người nhưng không mang ý xấu.)

(Vô sự không đăng tam bảo điện: ý chỉ không có việc gì thì không đến cửa)

“Hì hì,” Tiêu Hướng Địch cười đùa hai tiếng, nói: “Ngày mai là mùng một tháng năm rồi? Em định đến chỗ anh chơi hai ngày.”

“Công trường của chúng mày cũng nghỉ mùng một tháng năm?”

“Anh ơi, ai dám bảo người dân lao động tăng ca vào mùng một tháng năm, ngày nghỉ khác không được nghỉ, ngày nghỉ này phải nghỉ! Hầy, không nói chuyện này nữa, em mua vé may bay đến Thượng Hải hôm nay rồi, đến lúc đó em tới thẳng chỗ anh.”

“Thôi dừng, bây giờ tao không ở Thượng Hải.” Tiêu Việt nghe vậy nói.

Tiêu Hướng Địch ngẩn ra, hỏi: “Hả? Không ở Thượng Hải? Anh cũng ra ngoài đi du lịch à?”

“Tao đến Thành Đô, làm việc ở đây một khoảng thời gian.”

“Đậu xanh rau má, sao anh không nói sớm! Em đã mua vé máy bay đến Thượng Hải rồi, chín giờ!”

“Shh —— ” Giọng Tiêu Hướng Địch rống đến mức Tiêu Việt đau cả tai, không nhịn được mở miệng mắng: “Muốn đến Thượng Hải thì mày đến đi, lại không ai cản, nói nhao nhao cái gì? Giọng mẹ mày cũng không chói tai như mày! Lỗ tai sắp bị mày làm cho liệt rồi!”

“Ha ha, em định đến tìm anh, anh không ở Thượng Hải em còn đến làm gì? Những năm này đã tới bảy tám lần rồi.”

Tiêu Việt nhíu mày, “Tìm tao?”

“Đúng rồi.”

Nghe đến đó, thật ra Tiêu Việt đã đoán được mục đích đến của Tiêu Hướng Địch, khoảng thời gian này, Tiêu Hướng Địch ngày thường cũng chẳng muốn liên lạc cứ muốn đến tìm hắn, còn có thể vì chuyện gì?

Chỉ là có thể là Tiêu Hướng Địch đã biết chuyện của hắn và Nhậm Giang Lâm.

Tuy rằng mấy người già ở nhà không thích chơi Weibo, nhưng người trẻ tuổi vẫn chơi, khoảng thời gian trước chuyện của hắn và Nhậm Giang Lâm ồn ào thành như thế, hắn vốn tưởng là Tiêu Hướng Địch sẽ gọi điện thoại tới đây hỏi…

Nghĩ tới đây, Tiêu Việt cũng không nói thẳng ra, chỉ hỏi: “Mày tìm tao làm gì?”

“Anh hỏi em tìm anh làm gì? Ha, anh này…”

Tiêu Hướng Địch nói tới đây dừng một lát, dường như đang suy nghĩ xem nói thế nào, nhưng nghĩ một lát lại không biết làm sao mở miệng, chỉ có thể thở dài: “Hầy, được rồi được rồi, trong điện thoại khó nói, thời gian này cũng nói không rõ, em đi trả vé trước, mua vé máy bay đến Thành Đô, anh gửi địa chỉ hiện tại ở Thành Đô cho em, đến lúc đó em trực tiếp đến tìm anh, đợi đến chỗ anh lại nói ngay mặt.”

“Được thôi, lát nữa gửi định vị cho mày, mày đến lại gọi điện cho tao.”

“Gửi định vị gì, đến lúc đó anh đến sân bay đón em đi ~~ ”

Tiêu Việt không hề nghĩ ngợi cười một tiếng, cúp điện thoại luôn.

Tiêu Hướng Địch không được việc khác, năng lực hành động vẫn được, vừa nói sẽ tới, đến sân bay Thành Đô chưa đến mười giờ ba mươi tối. Bắt xe từ đó đến dưới chung cư Tiêu Việt thuê, cũng chỉ mới mười một giờ.

Đón được Tiêu Hướng Địch ở ngã ba đường gần căn hộ, Tiêu Việt còn chưa nói một câu, Tiêu Hướng Địch đã bắt đầu lải nhải.

“Chúng ta đừng về, vì bắt chuyến bay tám giờ em vẫn chưa ăn cơm tối, giờ đói gần chết rồi, khó khăn lắm mới đến Thành Đô một chuyến, không ăn khuya sao được?”

Vừa nói xong, bụng Tiêu Hướng Địch đã rất hợp tình “ọt ọt” một tiếng.

Tiêu Việt buồn cười nhìn bụng Tiêu Hướng Địch, nói: “Mày như mất mùa thế, không phải trên máy bay có bữa ăn sao? Mày chưa ăn?”

“Em vừa lên máy bay đã ngủ mất, nào còn có bữa ăn gì, bữa ăn tối trên máy bay chỉ có hai bánh mì nhỏ, có thể ăn no?”

“Được được được, đi ăn khuya trước.” Thấy bụng Tiêu Hướng Địch réo mãi không ngừng, Tiêu Việt lắc đầu, “Mày muốn ăn gì?”

Tiêu Hướng Địch chần chừ nói: “… Ăn lẩu?”

“Mười hai giờ đêm mày muốn đi ăn lẩu?” Tiêu Việt liếc Tiêu Hướng Địch một cái, cười giễu nói: “Định ăn đến ngày mai?”

“Em nghe nói bên này có rất nhiều quán lẩu mở đến bốn giờ sáng, lại nói bây giờ cũng mới mười một giờ mười lăm, mười hai giờ đâu ra.”

“Tao không có tinh lực ăn với mày đến lúc đó.” Dứt lời cũng không định cho Tiêu Hướng Địch quyết định, sải bước về phía bên phải, vừa đi vừa nói: “Bên kia có cơm rang Dương Châu, giờ chắc vẫn buôn bán.”

“Này này, có người thân như anh không? Có còn là anh em không? Em từ xa xôi đến Thành Đô, anh cho em ăn cơm rang Dương Châu?”

Gần đây Tiêu Việt thiếu ngủ nặng, kiên nhẫn cũng giảm đi nhiều, lên tiếng quay đầu lườm Tiêu Hướng Địch một cái, “Ha ha, mày còn kén chọn? Ăn cơm rang ấm ức mày rồi?”

Bị ánh mắt Tiêu Việt đâm một phát, vừa rồi Tiêu Hướng Địch còn rất kiên cường rụt cổ lại, vội nói: “Không ấm ức không ấm ức.”

Tuy nói vậy, đến quán cơm nhỏ, thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của Tiêu Hướng Địch, Tiêu Việt vẫn bảo ông chủ làm cho hắn ta hai món xào.

Tiêu Hướng Địch ăn no rồi, thấy cửa hàng tiện lợi bên kia vẫn mở cửa, bèn đi mua ít đồ rửa mặt, tiện thể ôm một tá bia.

Tiêu Việt thấy thế cũng không nói gì, dẫn người đi đến căn hộ của hắn.

Căn hộ Tiêu Việt thuê là phòng loft cao 5.5 mét, cửa sổ sát đất to đùng, trần phòng khách cao hơn bình thường, phòng ngủ ở tầng hai, diện tích không lớn, cũng hơi có cảm giác biệt thự.

(Căn hộ Loft là căn hộ được thiết kế với 2 tầng được nối liền nhau (Căn hộ thông tầng, căn hộ có gác lửng đều được xem là căn hộ Loft). Căn hộ Loft có kết cấu tương tự như căn hộ Penthouse và Duplex.)

Tiêu Hướng Địch ngồi trong phòng khách nhìn xung quanh một vòng, kéo một lon bia ra đưa cho Tiêu Việt nói: “Chỗ này của anh được đấy, cửa sổ sát đất lớn ngắm cảnh đêm, rất thời thượng, không giống như phong cách trước kia của anh.”

Nhận bia uống một hớp, Tiêu Việt nói: “Chỗ này gần nơi làm việc, đi mười phút là đến.”

“…”

Tiêu Hướng Địch đang định nói có phải bị ảnh hưởng bởi tổng giám đốc Nhậm không bị nghẹn họng, mãi mới ho nhẹ một tiếng hỏi: “Sao anh đột nhiên chạy tới Thành Đô? Bên Thượng Hải thì sao, không định phát triển ở đó? Hay là nói… Anh chuẩn bị tránh đầu gió?”

Tiêu Việt nghe tiếng, liếc nhìn Tiêu Hướng Địch, “Đến Thành Đô được sắp xếp xong từ lâu rồi, tao định đăng ký công ty ở đây, từ từ phát triển,” Nói đến đây Tiêu Việt tựa như cười mà không phải cười nói: “Mày nói tránh đầu sóng ngọn gió… mày biết chuyện của tao và anh ấy rồi?”

“Chuyện này còn có thể không biết?!” Tiêu Hướng Địch cất cao giọng bảy tám phần, “Weibo ồn ào thành dạng gì! Nếu em còn không biết mới là lạ!”

Tiêu Việt không nhịn được mơ hồ nói: “Tao nhớ không phải mày là fan trung thành của không gian QQ à? Chơi thế nào mà lên Weibo rồi?” Từ trung học mới biết yêu đến bây giờ, cậu em họ này của hắn từ đầu đến cuối kiên trì mỗi tuần đăng một chút tâm linh cảm ngộ lên không gian QQ, về sau Weibo hot lên, hắn ta cũng không chuyển ổ.

“Em đây…” Tiêu Hướng Địch nghĩ ngợi nói: “Đây không phải em họ nhỏ nói em biết à, vài ngày trước nó lặng lẽ gọi điện thoại cho em, em cũng mãi không dám hỏi anh chuyện này…”

Tiêu Việt gật đầu một cái, em họ nhỏ biết chuyện này hắn cũng không bất ngờ, thằng nhóc Vương Ngôn Thành nhà cô mê muội Internet, muốn không biết cũng khó.

Có điều…

“Chúng mày nói cho người trong nhà rồi?”

“Nào dám chứ…”

Tiêu Hướng Địch nhìn Tiêu Việt thở dài, “Nếu nói, chỉ sợ bây giờ không phải em tới giết, mà là chú hai và thím.”

Thấy Tiêu Việt không trả lời, Tiêu Hướng Địch nói tiếp: “Nhưng chuyện này hình như cũng chỉ ầm ĩ trên Weibo, em xem tin tức khác, báo chí không đưa tin gì cả, cũng bởi vậy những người kia trong nhà mới không biết tin tức này.”

Quê hắn vốn là huyện nhỏ, người trong huyện nhỏ đều không chơi Weibo, Tiêu Hướng Địch là một đại biểu, người trẻ tuổi không hay chơi, chứ nói gì là thế hệ trước chỉ xem TV chơi Wechat.

Chuyện của hắn và Nhậm Giang Lâm ầm ĩ trên Weibo, nhưng cũng chỉ vòng trong Weibo mà thôi, theo lý tin tức lớn thế này, truyền thông khác không thể không đưa tin, nhưng lần này, Tiêu Việt cũng chú ý tới hơn nữa không có bất kỳ truyền thông nào đưa tin về việc này.

Không ai đưa tin, những người trong nhà đương nhiên không thể biết được.

Chẳng qua, chuyện này sẽ chỉ là tạm thời.

Nếu chuyện đã xảy ra, cha mẹ hắn biết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Chắc là Nhậm Giang Lâm đè tin tức xuống.” Tiêu Việt lại uống một hớp bia.

Tiêu Hướng Địch nhìn Tiêu Việt trước mặt không nhìn ra cảm xúc, hiếm khi nghiêm túc nói: “Anh chơi thật à?”

Scandal trên Weibo là một chuyện, thật ra cho dù nhìn thấy video kia Tiêu Hướng Địch cũng không muốn tin tưởng. Nhưng chỉ là không muốn mà thôi, tốt xấu gì cũng lớn lên cùng Tiêu Việt, hắn ta vẫn hiểu rõ tính cách của Tiêu Việt.

Nhiều năm như vậy không thấy Tiêu Việt để tâm đến ai, nếu Tiêu Việt không xuất từ chủ tâm, cho dù bạn cầm súng dí trên trán hắn, hắn cũng không tốn thời gian đi làm chuyện đó.

“Nghiêm túc.” Tiêu Việt cũng không phủ nhận nói: “Lần đầu, nghiêm túc với một người đến vậy.”

Tiêu Hướng Địch vốn định nói vài đạo lý lớn, nghe nói như thế đã biết ý của Tiêu Việt.

“… Em không dám tưởng tượng sau khi chú hai biết, sẽ là tình huống gì.”

“Tao cũng không biết.” Tiêu Việt nói đến đây nở nụ cười, lại kéo một lon bia, uống mấy ngụm.

“…”

Tiêu Hướng Địch cũng không biết nên nói gì, chỉ lấy bia uống, đợi sau khi lon bia trong tay hết, hắn ta ném lon vào thùng rác, hít sâu một hơi nói: “Nếu không… em nói thật, bây giờ anh đã đến Thành Đô rồi, cách Thượng Hải cũng hơi xa… Thực sự không được, thì thừa dịp khoảng thời gian này anh đến Thành Đô dừng lại đi, con gái tốt nhiều như thế, có lẽ sau này có thể gặp được người khác biệt thì sao?”

Tiêu Việt liếc nhìn Tiêu Hướng Địch, “Mày cảm thấy có thể không? Sống nhiều năm như thế cũng chỉ gặp được Nhậm Giang Lâm?”

“… Được rồi.”

“Nếu năm trước nói dừng lại, vậy còn có chút khả năng, bây giờ…” Tiêu Việt cười một tiếng: “Muộn rồi.”

Tiêu Hướng Địch ngẩn ra, nghĩ đến hồi ăn Tết Tiêu Việt với Nhậm Giang Lâm ở một phòng, hắn ta trợn to mắt, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ‘ngủ’ rồi?!”

Tiêu Việt lắc đầu: “Này thì chưa.”

Thẳng nam Tiêu Hướng Địch thở phào nhẹ nhõm.

“Có điều trong lòng cũng ngủ nhiều lần rồi.”

Tiêu Việt nói hắn ngủ ở trong lòng, nhưng cụ thể là cách ngủ nào, quá trình nào, Tiêu Việt không nói, Tiêu Hướng Địch không dám hỏi, lại không dám suy nghĩ tỉ mỉ.

Tiếp nhận sự thật người anh em nhiều năm bỗng nhiên thích đàn ông đã khó khăn lắm rồi, thẳng tắp như Tiêu Hướng Địch, thực sự khó có thể tưởng tượng ra tình cảnh Tiêu Việt và tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thị kia xảy ra quan hệ.

Không, phải nói là hắn ta không dám suy nghĩ.

“Em nói này… anh nghiêm túc, vậy Nhậm Giang Lâm thì sao?” Lần trước đến Cửu Giang hắn ta còn nhớ rõ, ban đầu mấy người Nhậm Giang Lâm dẫn theo minh tinh đi nghỉ, dẫn mấy minh tinh kia đi làm gì? Đồ ngu cũng biết!

Tuy rằng lần trước không thấy Nhậm Giang Lâm và ai mập mờ, ngược lại và Tiêu Việt…

Nhưng bất kể như thế nào cũng từ khía cạnh chứng minh người đẹp bên cạnh Nhậm Giang Lâm nắm được cả bó, nếu nói anh nghiêm túc như Tiêu Việt, Tiêu Hướng Địch không tin cho lắm.

“Hoặc ít hoặc nhiều vẫn phải chú ý, anh đừng ầm ĩ đến mức cả thế giới đều biết anh và anh ta từng có một đoạn, cuối cùng hai người mỗi người mỗi ngả, anh ta thì ngon rồi, địa vị ở đó, ai dám nói gì? Nhưng còn anh? Ảnh hưởng này đối với anh không tốt đâu…”

Tiêu Việt nghe đến đó, không nhịn được bật cười, “Anh ấy có nghiêm túc không, không cần mày thay tao nhọc lòng, lại nói…”

Nhìn Tiêu Hướng Địch, Tiêu Việt nhướng mày, rất kiêu ngạo: “Tiêu Hướng Địch, mày tưởng tao là bé thỏ trắng mặc cho người nắm bóp à?”

“…” Anh là con sói hoang. Trong lòng quýnh lên, trong thời gian ngắn Tiêu Hướng Địch vậy mà quên mất bản lĩnh nghịch thiên của người anh em của mình, từ nhỏ đến lớn hắn ta chưa từng thấy Tiêu Việt chịu thiệt…

Ho nhẹ hai tiếng, Tiêu Hướng Địch giải thích nói: “Thế nhưng, cho dù thế nào, anh nên nghĩ đối sách tự cầu phúc sớm đi, họ hàng gần trong nhà không nhiều, nhưng họ hàng xa lại trải rộng đại giang Nam Bắc, chứ nói gì là thân phận giáo viên của chú thím, người quen biết nhiều vô số kể, em đoán không bao lâu hai người họ sẽ biết chuyện này.”

Tiêu Việt gật đầu một cái: “Chuyện này tao biết.”

“Nhưng, em nói anh cũng khoa trương quá, tìm ai không được, cố tình tìm một người đàn ông, đàn ông này còn là Nhậm Giang Lâm, trước kia không phải anh nói thích ngực bự mông to sao?”

“Nói thế thôi, đừng tưởng thật.” Thấy thời gian không còn sớm, Tiêu Việt không muốn tiếp tục đề tài này nữa, để lon bia trong tay xuống, đứng lên nói: “Được rồi, mày nhanh đi rửa mặt đi, tao buồn ngủ quá đi ngủ trước.”

Nói đoạn đi đến nhà vệ sinh, “Đúng rồi, chỗ tao chỉ có một cái giường nhỏ, mày ngủ ghế sofa.”

Tiêu Hướng Địch ngẩn người, “Ngủ sofa gì chứ, em ngủ chung với anh,” Đang nói còn ngẩng đầu nhìn cái giường trên tầng hai, “Giường kia trông có nhỏ đâu!”

“Tao không muốn chen chúc với đàn ông.”

“Anh…” Mẹ nó…!

Tiêu Hướng Địch nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Việt, nội tâm suy sụp gào thét: Mẹ nó anh đã ngủ đàn ông ở trong lòng rồi! Chen chúc với em thì làm sao!?

Nhưng lời này hắn ta cũng không dám nói ra, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm sau lưng.

Tiêu Việt nói giường nhỏ, đúng là nhỏ thật, hắn thuê căn hộ một người, chiếc giường đặt trong phòng tầng hai chỉ một mét ba, hai người đàn ông ngủ quả là quá sức.

Cũng may ghế sofa phòng khách Tiêu Việt đủ rộng, vóc dáng Tiêu Hướng Địch không cao, ngủ cũng thoải mái.

Tiêu Hướng Địch nói là đến tìm Tiêu Việt tiện thể nghỉ, nhưng Tiêu Việt nào có thời gian rảnh rỗi đi chơi khắp nơi với hắn ta.

Ngày nghỉ đầu tiên, hắn ta thấy Tiêu Việt và Triệu Viên Viên gặp nhau, còn tưởng là một nam một nữ có quan hệ gì đó không nói rõ được cũng không tả rõ được nên theo hai người ròng rã một ngày.

Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ nghe hai người thương lượng công việc một ngày, hắn ta cũng nghe không hiểu, cảm thấy thực sự là quá chán, hai ngày sau đã tự đi tìm bạn đại học nhà ở Thành Đô chơi.

Cho nên, hai ngày sau, buổi tối Tiêu Việt cũng mới thấy người, ban ngày đã chạy mất tăm từ sớm.

Đến hôm kết thúc ngày nghỉ, Tiêu Việt định đến ngân hàng làm thủ tục lại đi làm, thấy Tiêu Hướng Địch trên sofa vẫn đang ngáy khò khò, hắn giơ chân đạp tỉnh người.

“Hết ngày nghỉ rồi, mày không mau đi về?”

Tối hôm qua Tiêu Hướng Địch đi theo bạn hồi đại học đến bar quẩy đến hai giờ, ngáp một cái, xoa mông bị đạp, chầm chậm ngồi dậy: “Em mua vé máy bay năm giờ chiều nay, định chơi ngày nữa.”

Tiêu Việt biết Tiêu Hướng Địch đi theo bác cả thầu công trình, ngày thường trong nhà có bác cả của hắn gánh vác, thằng này làm con mọt gạo mấy năm rồi, chết cũng không hối cải, “Mày còn có lòng cầu tiến không? Lúc ăn Tết không phải cha mày bảo mày sau này đúng giờ đi theo bác ấy làm việc à? Sao bây giờ vẫn như trước kia?”

“Ai nói không có lòng cầu tiến, mấy tháng nay em thực sự mỗi ngày đi theo cha em đến công trường, cần cù chăm chỉ, một phút cũng không thiếu.”

“À,” Liếc nhìn người vẫn đang vùi ở chỗ hắn, Tiêu Việt bật cười một tiếng: “Hôm nay mùng hai, đây chính là cần cù chăm chỉ trong miệng này?”

“Hôm nay là tình huống đặc biệt.” Tiêu Hướng Địch sờ lên đầu, “Cha em thấy dạo này em tiến bộ, đặc biệt phê duyệt cho em chơi thêm.” Tiêu Hướng Địch tỉnh là không ngủ được, dứt khoát đứng lên nói: “Hôm nay anh đi làm đúng không? Nếu không em đi theo anh đến xem xem? Hai ngày này đều loanh quanh ở khu phố cổ, bên này chưa đi dạo.”

“Tùy mày.” Nói đoạn Tiêu Việt đi tới trước cửa thay giày.

“Được được được, anh đợi em mười phút!”

“Mày rửa mặt cần mười phút? Nhanh lên cho tao, tao cần đến ngân hàng trước.”

“Được rồi, xong ngay đây.”

Đi theo Tiêu Việt đến ngân hàng làm thủ tục xong, Tiêu Hướng Địch thấy Tiêu Việt đến máy rút tiền rút ra mấy trăm đồng tiền mặt, thoạt trông khá túng quẫn, hắn ta mới nhớ ra khoảng thời gian này Tiêu Việt chuẩn bị mở một công ty.

Quá trình thành lập công ty cụ thể là gì Tiêu Hướng Địch không biết, nhưng cho dù thế nào, muốn mở một công ty chính thức, không đủ tài chính thì không được.

Nghĩ tới đây, hắn suy nghĩ nói: “Nếu gần đây anh thiếu tiền, có thể nói cho em, nhiều không có, mười mấy hai mươi vạn em vẫn lấy ra được…”

Nhưng vừa nói đến đây, hắn ta liếc mắt nhìn số dư hiển thị trên máy rút tiền, số lượng liên tiếp kia khiến hắn ngu người, mắt cũng nhìn thẳng

Khi Tiêu Việt xoay người, ánh mắt hắn ta nhìn Tiêu Việt cũng thay đổi.

“Đậu má, anh… lại có nhiều tiền thế à?”

Nhìn Tiêu Hướng Địch há hốc mồm trước mặt, Tiêu Việt cười nói: “Làm sao? Nếu không thì mày cảm thấy tao làm dự án nhiều năm như vậy đều làm không công?”

“…” Nhưng em cũng không ngờ thế mà có thể kiếm nhiều đến vậy.

Tiêu Hướng Địch hơi ảo não nói: “Ngày thường trông anh nghèo rớt mùng tơi mà? Sao chẳng thấy anh khoe khoang tí nào?” Không mua xe sang, cũng không mua hàng xa xỉ, quần áo mặc vẫn là trước kia… À không, hắn ta cũng quên mất, Tiêu Việt mua một căn nhà ở Thượng Hải…

Tiêu Việt nghe xong không khỏi nói: “Mày tưởng là ai cũng giống như thẳng nhóc mày, hận không thể cho tất cả mọi người biết mình là con nhà giàu?”

Mặc dù nói vậy, Tiêu Việt cũng biết Tiêu Hướng Địch có thói quen xấu thích khoe khoang, nhưng bụng dạ không xấu, giống như vừa nãy cho rằng hắn không đủ tiền, định chi viện cho hắn.

Tiến lên trước vỗ vỗ vai Tiêu Hướng Địch, Tiêu Việt cười nói: “Cảm ơn.”

Tiêu Hướng Địch ngẩn ra, một lát sau mới cười theo: “Ơn huệ gì, tiền cũng chưa móc ra khỏi túi mà!”

Giữa trưa sau khi ăn xong, Tiêu Việt dẫn Tiêu Hướng Địch đi lòng vòng trong khu phụ của công viên phần mềm, hai giờ ba mươi, Tiêu Hướng Địch xách vali đón xe đến sân bay.

Tiêu Hướng Địch tới chuyến này cũng nhắc nhở Tiêu Việt một chuyện.

Sau này cha mẹ hắn chắc chắn sẽ biết chuyện của hắn và Nhậm Giang Lâm, một số thời điểm, thay vì đợi người khác nói cho cha mẹ hắn biết, còn không bằng hắn trực tiếp nói rõ ràng cho cha mẹ.

Nhưng cụ thể nên nói thế nào, sau khi nói làm thế nào đối phó với phản ứng của cha mẹ, hắn vẫn chưa nghĩ ra, nhưng thực sự giống như Tiêu Hướng Địch nói, nên sớm tính toán rồi.

Nhưng Tiêu Việt nghĩ thì nghĩ vậy, gần đây hắn thực sự không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Bận tìm người tài, bận tìm hiểu quá trình đăng ký công ty, mặc dù bây giờ tạm thời ở lại trong công ty của Lưu Sưởng, Lưu Sưởng biết dự định của hắn nên chỉ sắp xếp cho hắn kiểm tra đánh giá công việc, nhưng trong công ty gặp phải vấn đề, hắn cũng không có thói quen bỏ đó mặc kệ, đặc biệt là khi kiểm tra đánh giá nhìn một số sai lầm cấp thấp, hắn thực sự muốn coi nhẹ cũng khó.

Trong mười ngày ngắn ngủi, nhân viên công ty đều nhận ra người mới tới này, bạn trai scandal lan truyền trên Weibo hai ngày trước, là một vị thần chân chính.

Thanh danh này truyền đến bốn phía công ty, truyền khắp toàn bộ khu A, lại truyền đến khu B, khu C…

Rất nhiều người nghe danh mà đến, trong đó còn bao gồm Phó Viễn, “Kin Phó” trên Weibo chỉ nghe giọng không thấy người.

Người này giữa trưa mỗi ngày lại lượn ba, năm lần trước mặt Tiêu Việt, nhưng Tiêu Việt cũng không nhìn.

Điều này cũng không trách Tiêu Việt được, mặc dù hắn trừng trị người ta một phen, nhưng hôm đó hắn cũng chỉ hack máy tính của Phó Viễn, không dư thừa tâm tư đi thu thập tư liệu cá nhân của hắn ta, đương nhiên hắn không biết người bị hắn trừng trị trông ra sao.

Ba giờ ba mươi chiều thứ sáu, từ buổi sáng đến bây giờ Tiêu Việt vẫn ngồi trước máy vi tính giúp nhóm kỹ thuật của công ty giải quyết một lỗ hổng, đốt một điếu thuốc lá.

Vẫn chưa hút được hai hơi, điện thoại trên bàn đã vang lên.

Mắt nhìn chằm chằm máy tính, Tiêu Việt đang suy nghĩ phương án, vươn tay cầm điện thoại lên, trượt một cái, “Alo, ai?”

“…”

Không nghe thấy trả lời Tiêu Việt cau mày nói: “Alo?”

“Là anh, Nhậm Giang Lâm.”

Nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc, Tiêu Việt chớp mắt một cái, sau đó ném chuột trong tay đi, nhếch miệng cười nói: “Ơ! Ông chủ lớn à, sao giữa trưa lại gọi điện thoại cho em? Này là nhớ em rồi hả?”

Giọng nói của Tiêu Việt trước sau thay đổi quá lớn, trong lời nói mập mờ lộ vẻ chắc chắn, các nhân viên công ty bên cạnh tập trung gõ code cũng không nhịn được liếc mắt. Thái độ này của đại thần rất khả nghi?!

“Đúng rồi, rất nhớ.” Nhậm Giang Lâm đi tới góc bên đại sảnh, nhưng vẫn có người chào hỏi anh. Trong lòng hơi phiền, anh cũng lịch sự gật đầu cười, sau đó mới cầm điện thoại ra khỏi đại sảnh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!