Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Nhậm Giang Lâm họp xong đã tám giờ mười lăm phút tối, địa điểm họp rất gần vị trí cao ốc Công nghệ Hạo Thiên, anh bận đến nỗi bây giờ vẫn chưa ăn cơm tối, nhớ đến hôm thứ năm Tiêu Việt nói muốn dùng năm mươi tệ rút được mời anh ăn hoành thánh… Anh bèn gọi điện cho Tiêu Việt.

Có điều gọi đi được, nhưng mãi không có ai bắt máy. Hôm trước vì tình huống đặc biệt Tiêu Việt không ở công ty, cũng coi như hiếm hoi, Nhậm Giang Lâm nghĩ, hôm nay giờ này chắc là vẫn đang ở công ty mới đúng.

Nhìn cao ốc cách đó không xa, Nhậm Giang Lâm đi về phía Công nghệ Hạo Thiên.

Nhưng lần này Nhậm Giang Lâm vẫn đoán sai, tám giờ tối thứ bảy, toàn thể nhân viên Công nghệ Hạo Thiên và nhóm tiến sĩ sinh đại học T đều đang tăng ca, chỉ có người có khả năng tăng ca nhất lại về sớm, phòng làm việc của Tiêu Việt trống không, đâu nhìn thấy một bóng người…

“Cậu ấy đi đâu rồi?” Vẻ mặt Nhậm Giang Lâm lạnh lùng nhìn phòng làm việc tối đen, hỏi Nhạc Đào Tiến bên cạnh.

“Ừm… Cậu ta có chút việc nên đi trước.”

“Việc gì?”

Nhạc Đào Tiến đốt cho Tiêu Việt cây nến trong lòng, bình thường Nhậm Giang Lâm sẽ không đến Công nghệ Hạo Thiên, nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, tuần này lần đầu tiên đến hai lần thì chớ, Tiêu Việt ngày thường bận hơn bất kỳ ai gấp mấy lần, hết lần này đến lần khác đúng lúc không ở công ty trong hai lần này! Tuy rằng Tiêu Việt không phải nhân viên công ty, nhưng tốt xấu gì cũng ký hợp đồng hợp tác, hơn nữa lúc trước sếp Nhậm còn đích thân đến ký, đủ thấy mức độ coi trọng của Nhậm Giang Lâm.

Còn bây giờ? Hai lần bắt tại trận, chuyện này không để lại ấn tượng không chịu trách nhiệm trong mắt Nhậm Giang Lâm mới là lạ! Chưa kể, lần trước vẫn tốt, Tiêu Việt thật sự thức đêm tăng ca hôm sau mới trở về ngủ, lần này quả thật rời đi sớm. Mặc dù thứ bảy cũng tăng ca, nhưng mọi người đều không đi, Tiêu Việt lại không thấy bóng dáng, thấy thế nào cũng cảm thấy không tốt lắm.

Đoàn đội bọn họ và mấy tiến sĩ sinh Tiêu Việt của đại học T, thời gian quen biết không dài nhưng ở chung rất tốt, cũng rất có tình cảm, làm gì cũng không thể để anh em bị hiểu lầm đúng không?

Nhạc Đào Tiến suy nghĩ phải tìm cái cớ tốt cho Tiêu Việt, suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến tình huống hôm nay, hai mắt tỏa sáng, bèn cười nói với Nhậm Giang Lâm: “Nhậm tổng, anh cũng biết làm IT như chúng tôi trai nhiều, gái ít, tìm người yêu cũng không dễ dàng, chẳng phải hai ngày trước Tiêu Việt vừa khéo tìm được một cô bạn gái à? Tình yêu cuồng nhiệt mà, con gái muốn dính người chút, còn là dân theo đuổi thần tượng, sống chết cũng muốn kéo Tiêu Việt đi xem buổi ra mắt phim của thần tượng. Tiêu Việt vốn không muốn đi, tôi nhớ cậu ta cũng hai bảy rồi, bây giờ ngay cả người yêu cũng không có, đã đuổi cậu ấy đi rồi, dù sao cũng chỉ một tối, không chậm trễ chuyện gì được.”

“Bạn… gái?” Nhậm Giang Lâm híp híp mắt, nhìn Nhạc Đào Tiến cười nói.

“… Đúng rồi.” Chẳng biết tại sao, Nhạc Đào Tiến cứ cảm thấy Nhậm Giang Lâm tức giận hơn vì lời giải thích của anh ta…

Nhậm Giang Lâm hơi cười, nghĩ đến buổi ra mắt phim mà Nhạc Đào Tiến nói, có lẽ anh đã đoán được là cái nào. Phim gần đây sắp ra rạp cũng chỉ có mấy bộ, và vừa khéo buổi ra mắt ở Thượng Hải thời gian là hôm nay, cũng chỉ có “Ven hồ Vọng Giang” của Thư Dụ, nhưng buổi ra mắt này không có vé vào cửa do ban tổ chức phát thì không thể đi vào.

“Cậu ấy có vé vào?”

Kha Hoằng Ích bên cạnh cười nói: “Nhậm tổng, không phải tôi khen Tiêu Việt đâu, kỹ thuật đó của cậu ta, chỉ cần qua internet, lấy hai tấm vé vào cửa với cậu ta mà nói dễ như trở bàn tay.”

“À, phải không?”

Vé vào của “Ven hồ Vọng Giang” trên cơ bản do ban tổ chức gửi offline cho những người được mời, ngoại trừ cung cấp cho Thư Dụ mười vé để tạo thế tuyên truyền, Weibo rút thưởng của Thư Dụ đã lên đầu hot search từ lâu, được đăng lại hơn mười nghìn, anh cũng nhìn thấy.

Nhớ đến Weibo rút thưởng tối hôm trước, Nhậm Giang Lâm còn có gì không hiểu? Đây thật sự là phát huy bản lĩnh của mình vô cùng nhuần nhuyễn rồi.

Bạn gái? Nhậm Giang Lâm cười khẽ một tiếng. Anh cũng muốn nhìn xem bạn gái của Tiêu Việt là ai, kiểu con gái như nào có thể khiến cái tên vùi đầu vào máy tính này rung động, hack vé của người khác, đổi một nụ cười của giai nhân.

Đợi sau khi Nhậm Giang Lâm rời đi, Nhạc Đào Tiến nhíu mày: “Vận may của Tiêu Việt củ chuối quá rồi, mấy tháng đến nay, cũng chỉ hai ngày không ở công ty, đúng lúc hai lần đều bị Nhậm tổng bắt được, về sau sợ là Nhậm tổng cũng không muốn hợp tác với cậu ta nữa.” Mặc dù có lẽ Tiêu Việt cũng không thèm để ý.

“Hả? Không nghiêm trọng vậy chứ? Vừa nãy tôi thấy Nhậm tổng có vẻ rất hiểu, anh ta còn cười mà?”

Nhạc Đào Tiến liếc Kha Hoằng Ích một cái, “Cậu biết cái rắm.”

“Nhưng Nhậm tổng của các anh đúng là hai hôm nay rất năng tới, một tháng trước cũng không đến một lần, hai ba ngày đã đến hai lần.” Uông Trạch ở bên cạnh nói, “Tôi nghe nói gần đây anh ta rất bận, chẳng lẽ hai ngày này rảnh rỗi?”

“Đúng rồi, hơn nữa mỗi lần đều nói đến Tiêu Việt, có phải anh ta tìm Tiêu Việt có chuyện gì không?”

Nhạc Đào Tiến nhớ đến lúc báo cáo hôm đó, Nhậm Giang Lâm cũng nhắc đến Tiêu Việt, bèn gật đầu nói: “Có lẽ vậy.”

“Tìm cậu ta sao không trực tiếp nói cho Nhạc Đào Tiến? Hoặc là gọi điện cho Tiêu Việt, không cần mỗi lần đều chạy tới đây.”

“Nhậm tổng và Tiêu Việt mới gặp nhau được mấy lần, mặc dù ngoài mặt nói là bạn bè, nhưng đoán chừng cũng chỉ là sơ giao, sao có số điện thoại của Tiêu Việt? Hơn nữa có việc cũng không nói trong điện thoại được, phải trực tiếp đến tìm mình mới dễ nói đúng không? Mọi người ngẫm lại xem gần đây Nhậm tổng đang làm gì? Nghĩ lại xem Công nghệ Phương Nguyên kia, một đại lão trong giới thương nghiệp, một hacker… Nói không chừng làm chút giao dịch…”

Người trong phòng làm việc nghe vậy đã ngầm hiểu, tìm tòi đến “chân tướng” của sự tình rồi.

Những người ở Công nghệ Hạo Thiên nghĩ lệch cỡ nào, Nhậm Giang Lâm không biết.

Khi anh chạy đến hội trường tổ chức buổi ra mắt “Ven hồ Vọng Giang”, đã gần chín giờ. Nhân viên công tác ở hiện trường không ngờ anh lại đột nhiên tới đây, luống cuống tay chân truyền lại tin tức cho MC trên sân khấu.

Nhậm Giang Lâm tới rồi, anh là ai, tổng giám đốc của tập đoàn Nhậm thị chứ ai! Kim chủ trong truyền thuyết một mình lấy danh nghĩa của bản thân đầu tư phim của Thư Dụ! Là đại lão trong giới này!

Thư Dụ ít có scandal nhưng scandal với anh bay đầy trời, mà hai người này chưa bao giờ cùng sân khấu, bởi vì Nhậm Giang Lâm xưa nay không tham gia hoạt động tuyên truyền này, muốn gặp anh, cũng chỉ có thể gặp được trên kênh kinh tế chính thức hoặc là trong tin tức.

Mặc dù đoàn phim nói mời Nhậm Giang Lâm, mà Nhậm Giang Lâm cũng đồng ý tới, nhưng ai cũng đoán được đây chỉ là lời khách sáo thôi, quả nhiên hôm qua đã nhận được điện thoại của thư ký Nhậm Giang Lâm, thông báo cho bọn họ Nhậm Giang Lâm có hội nghị, sẽ không đến.

Nhưng bây giờ Nhậm Giang Lâm lại đến rồi! Tin tức lớn đấy! Ngày mai tuyệt đối có thể giành được trang đầu giải trí!

Ban tổ chức ước gì có thể trực tiếp đẩy Nhậm Giang Lâm lên sân khấu, chỉ sợ một giây sau đại lão này đợi đến mức không kiên nhẫn xoay người rời đi, nhưng trên sân khấu có một tổng giám đốc khác đang líu lo không ngừng nói chuyện linh tinh với ảnh đế, cũng là người chủ không thể đắc tội. Bọn họ chỉ có thể nơm nớp lo sợ phục vụ Nhậm Giang Lâm, đợi Quách Tử Dương nói hết lời, lập tức bảo Nhậm Giang Lâm lên sân khấu.

Nhậm Giang Lâm ngồi xuống bên cạnh Thư Dụ quét mắt dưới sân khấu, người xem bên dưới rất nhiều, có nhà phê bình điện ảnh, cũng rất nhiều fan minh tinh giơ bảng đèn led và banner, trong thời gian ngắn Nhậm Giang Lâm không thể nhìn thấy Tiêu Việt trong đám người.

Không tìm được người, anh cũng không hao tổn tâm trí đi tìm nữa, chỉ nhàn nhã ngồi đó, hờ hững trả lời câu hỏi của MC, nhưng câu hỏi của MC nữ, ba câu không rời Thư Dụ, rất xảo trá.

Nhậm Giang Lâm trả lời hai câu sau đó liếc MC, thấy vẻ mặt hớn hở của MC cứng đờ, anh mới chậm rãi nói hai câu khách sáo “Ủng hộ phim, hy vọng phim bán chạy”, vô cùng đứng đắn, không hề nghe ra mập mờ.

MC nữ là người dẫn chương trình đang hot những năm gần đây, bị một đám fan nâng cao quá, cũng cực kỳ tự kiêu, lần đầu tiên đối diện với Nhậm Giang Lâm, không kiểm soát được chênh lệch giữa cô và Nhậm Giang Lâm, thấy Nhậm Giang Lâm trả lời đứng đắn cũng không hết hy vọng, hỏi lộ liễu hơn.

Cho nên khi MC hỏi thẳng hình ảnh trong trailer của phim, Nhậm Giang Lâm chưa xem trailer, không khỏi nghĩ đến chuyện tối hôm trước, không nhịn được cười ra tiếng.

Dẫn đến truyền thông dưới sân khấu điên cuồng chụp ảnh, người xem thét lên.

Đôi mắt của MC nữ thậm chí đã dính trên người Nhậm Giang Lâm, hỏi: “Hình như Nhậm tổng rất vui, vừa nãy tôi nói gì sai à?”

Nhậm Giang Lâm lắc đầu: “Không, chỉ là vừa nhớ đến một người bạn.”

“Bạn?” MC bắt được một thông tin, “Có liên quan đến đoạn ngắn phim mà tôi vừa nhắc đến à?”

Nhậm Giang Lâm nhìn MC, cười nói: “Cô nói xem?”

“Chẳng lẽ người bạn kia chính là nam chính Thư Dụ ở hiện trường của chúng ta?”

“A a a a —— ” MC vừa nói, khán giả dưới sân khấu hét lên lần nữa.

“Ở bên nhau ở bên nhau!!”

“Wow, tiếng hô của khán giả rất to nhỉ!” MC nữ tỏ vẻ kinh ngạc, phấn khích nói: “Vậy rốt cuộc có phải nam chính Thư Dụ của chúng ta không?”

“Không phải.” Nhìn MC nữ chơi high, vẻ mặt Nhậm Giang Lâm thản nhiên trực tiếp phủ nhận.

Câu trả lời ngoài dự đoán của Nhậm Giang Lâm khiến MC nữ sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo, MC nam bên cạnh thấy thế, vội vàng nói: “Vậy chúng ta đều biết tổng giám đốc Nhậm và Thư Dụ là bạn bè rất tốt, lần này tự mình tới đây, là để cổ vũ cho phim mới của bạn đúng không?”

Nhưng hỏi lời này xong, một lúc lâu cũng không nghe thấy Nhậm Giang Lâm trả lời.

Nhậm Giang Lâm nhìn vị trí hàng giữa gần rìa dưới sân khấu, Tiêu Việt ngồi ở đó, bên cạnh có cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đang ghé vào tai Tiêu Việt nói chuyện.

Ánh mắt Nhậm Giang Lâm tối lại.

“Nhậm tổng?” Thư Dụ thấy Nhậm Giang Lâm mãi không trả lời, bèn hơi lại gần, nhỏ giọng gọi.

Giọng nói của Thư Dụ vang lên bên tai, Nhậm Giang Lâm lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Thư Dụ bên cạnh, Nhậm Giang Lâm mỉm cười nói: “Sao vậy?”

MC thấy thế lại nhắc lại câu hỏi lần nữa, Nhậm Giang Lâm mới suy nghĩ nói: “Đây là bộ phim hay, đương nhiên phải ủng hộ.”

Nói đến đây anh nhìn lại vị trí vừa rồi, nhưng không thấy Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, liếc nhìn dưới sân khấu, lại thấy Tiêu Việt đẩy cửa hông đi ra ngoài.

Nghĩ ngợi anh thấp giọng nói với MC bên cạnh: “Tôi đi ra ngoài một lát.”

Đợi MC giải thích đơn giản cho người dưới sân khấu, Nhậm Giang Lâm đứng lên ra khỏi hậu trường từ sau sân khấu.

Tiêu Việt không ngồi tiếp được trong hội trưởng ầm ĩ, lại thêm khi hắn nhìn thấy Nhậm Giang Lâm nghiêng đầu đối mặt với Thư Dụ bên cạnh, hắn bực bội đứng lên đi ra ngoài.

Lấy thuốc lá và bật lửa trong túi ra đốt lên rít hai cái, nhả khó ra, Tiêu Việt ngẩn người nhìn cửa sổ ở lối đi nhỏ.

“Sao cậu lại tới đây?” Lối đi nhỏ bên ngoài cửa hông hội trường, không có ai ngoài Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt hút thuốc, hỏi.

Bên phải vang lên giọng nói của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt nghiêng đầu nhìn người đến, cứ nhìn mãi, không cười chào hỏi Nhậm Giang Lâm như bình thường càng không trả lời câu hỏi của Nhậm Giang Lâm.

Bị Tiêu Việt nhìn vậy, Nhậm Giang Lâm hơi rủ mắt xuống, chỉ nói tiếp: “Tôi nghe Nhạc Đào Tiến nói, cậu tới đây cùng bạn gái?” Nói đoạn anh nhìn cửa hông hội trường, cười một tiếng: “Sao vậy? Ném bạn gái ở đó, mình chạy ra ngoài hút thuốc à?”

“Bạn gái gì?” Tiêu Việt nghe vậy, lúc này mới hơi hoàn hồn, cau mày nói: “Anh nghe Nhạc Đào Tiến nói? Anh đã đến Hạo Thiên?”

Nhậm Giang Lâm gật đầu, “Ừ.”

Nhậm Giang Lâm đến Hạo Thiên, mà hắn đúng lúc không có mặt, vậy chắc chắn là sẽ hỏi. Tiêu Việt nghĩ đến mạch não của mấy người Nhạc Đào Tiến, hơi suy nghĩ đã biết xảy ra chuyện gì.

Khóe miệng giật một cái, mắng: “Đờ mờ, bạn gái của ông đây ở đâu ra! Tôi chỉ trốn làm một bữa thôi, sao lại có thêm một bạn gái?”

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, một lúc lâu mới cười nói: “Không phải bạn gái cậu muốn đến xem thần tượng, cho nên cậu mới ‘lấy’ hai tấm vé vào để tới à?”

“Ai nói muốn đến vì cô ấy, à, không, ai nói cô ấy là bạn gái tôi?” Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, dở khóc dở cười, “Đó là sư muội Nhan Khả Khả của tôi, tôi với cô ấy bắn đại bác cũng không đến, cái đám ngu xuẩn Nhạc Đào Tiến kia rốt cuộc đã nói gì với anh?”

“Nói cậu và bạn gái đến hẹn hò.”

“Tôi ** ông nội anh ta!” Nói đến đây, Tiêu Việt nói tiếp, “Nhan Khả Khả thích Thư Dụ, sau đó bảo tôi giúp đỡ lấy một tấm vé vào.”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy trong lòng khó chịu hơn, bắt đầu bực bội chưa kịp nghĩ lại, lời nói cứ vậy thốt ra, “Cho nên cậu không chỉ giúp, còn trốn việc theo cô ta tới?”

Tiêu Việt vô thức muốn giải thích, nhưng khi thấy biểu cảm của Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên ngậm miệng.

Nhìn Nhậm Giang Lâm tức giận từ trên xuống dưới, Tiêu Việt chớp mắt, chậm rãi đến gần phía trước, nhe răng toét miệng, cười nói: “… Sao vậy, ông chủ lớn à, anh ghen à?”

Đêm khuya chưa thanh vắng, hành lang ngoài hội trường trống trải âm u dài dài, ánh đèn lờ mờ, sau khi Tiêu Việt hỏi xong lại tiến lên hai bước, mặt đầy ý cười sáp lại rất gần.

Nhưng đợi mãi lại không nghe thấy câu trả lời của Nhậm Giang Lâm, trong hành lang chỉ có hai người, chỉ có thể nghe được láng máng tiếng người ầm ĩ trong hội trường phát ra.

Không biết qua bao lâu, chẳng biết từ lúc nào âm thanh trong hội trường giảm xuống, luôn nhìn Nhậm Giang Lâm không nói gì, trong nháy mắt này Tiêu Việt bỗng nhiên đã hiểu, dường như trong đêm yên tĩnh này hắn nhìn xuyên qua đôi mắt của Nhậm Giang Lâm, nhìn thấy người trước mắt này đăm chiêu suy nghĩ.

Anh để ý, anh ghen, nhưng anh lại không muốn thừa nhận.

Đáy lòng Tiêu Việt vui sướng như nước lũ vỡ đê, rầm rầm trút xuống, chấn động đến mức tim đập mạnh. Khó có thể tin nhìn Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt há miệng nói: “Anh ngầm thừa nhận rồi.”

“…”

Không nghe thấy phủ nhận, hơi thở Tiêu Việt chợt loạn, không kìm được đi từng bước một đến trước mặt Nhậm Giang Lâm, giơ tay lên chậm rãi xoa lên mặt Nhậm Giang Lâm, mà Nhậm Giang Lâm không đẩy ra.

“Nhậm Giang Lâm…”

Giọng nói trầm thấp của Tiêu Việt rơi bên tai, hơi thở nóng bỏng cũng dần dần phả tới, Nhậm Giang Lâm hơi không thoải mái lùi lại một bước, một bước, một bước nữa, cho đến khi lưng dựa vào tường trắng không đường thối lui.

Nhậm Giang Lâm ngẩng đầu, hai mắt đúng lúc chạm vào mắt Tiêu Việt, trong đôi mắt kia tràn ngập nóng bỏng, khiến Nhậm Giang Lâm ngẩn ra, hơi thở cũng khẽ run.

Nụ hôn mang theo mùi khói nhàn nhạt rơi trên mặt, mùi thuộc về Tiêu Việt vờn quanh mũi, kiều diễm vô cùng.

Nhậm Giang Lâm tránh cũng không thể tránh, cho đến khi ngón tay của Tiêu Việt khẽ vuốt lên môi anh, chóp mũi hai người chạm nhau, Nhậm Giang Lâm mới hơi nghiêng đầu đi, thở dài: “Tiêu Việt à, cậu bình tĩnh trước, rốt cuộc cậu có hiểu chuyện giữa đàn ông là gì không? Tôi cũng không muốn với cậu vì nhất thời…”

Nhưng vừa nói đến đây, phía bên phải vang lên âm thanh đẩy cửa kẹt kẹt.

Nhậm Giang Lâm nghe tiếng lập tức đẩy Tiêu Việt đang muốn hôn lên ra.

“Sao vậy?” Không hôn được người còn bị đẩy lảo đảo một cái Tiêu Việt rất khó chịu.

Nhậm Giang Lâm không để ý đến Tiêu Việt, chỉ nhìn nhân viên công tác đi ra từ cửa hông, vô cùng dửng dưng nói: “Có chuyện gì?” Như thể thân mật vừa rồi không tồn tại.

“Nhậm tổng, anh ở đây à? Tôi đến nói với anh một tiếng phim đã bắt đầu rồi.”

Nhậm Giang Lâm gật đầu: “Ừ, được, tôi đến ngay đây, anh vào trước đi.”

“Vâng vâng.”

Thấy nhân viên công tác cúi đầu khom lưng đi vào, Nhậm Giang Lâm mới nhìn Tiêu Việt, thở dài nói: “Tiêu Việt, tôi thừa nhận mình có cảm tình với cậu, nhưng mà, chúng ta đều không phải trẻ con, rất nhiều việc, chúng ta vốn cũng không kịp suy nghĩ.” Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm dừng một lát, “Tôi nghĩ chúng ta đều phải bình tĩnh lại.”

Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang lâm, rất lâu mới gật đầu: “Được, vậy lát nữa chúng ta nói chuyện?”

“Có thể.”

Nhưng sau khi buổi công chiếu bộ phim kết thúc, Tiêu Việt dẫn Nhan Khả Khả ra khỏi hội trường, nhìn Thư Dụ bên cạnh Nhậm Giang Lâm, nhướng mày: “Đây là ý gì?”

“Hôm nay không lái xe, chuẩn bị về cùng Nhậm tổng.” Thư Dụ nhìn Tiêu Việt, khẽ gật đầu cười nói.

“Về cùng anh ấy?” Tiêu Việt cười nói: “Xin lỗi, hôm nay anh không thể về cùng anh ấy được, anh ấy không lái xe, lát nữa tôi phải chở anh ấy.”

“Vậy, hôm nay có lẽ tôi phải làm phiền anh Tiêu đưa tôi rồi?”

Tiêu Việt nhìn thanh niên cười ôn hòa trước mặt, gật đầu một cái, “Có thể.”

Nhậm Giang Lâm không lái xe cười như không cười nhìn Tiêu Việt, cũng không vạch trần Tiêu Việt thuận miệng nói dóc, chỉ nhìn cô gái bên cạnh Tiêu Việt dính mắt trên người Thư Dụ, “Đây là sư muội của cậu?”

“Ừ, đúng, Nhan Khả Khả, sinh viên đại học tôi hướng dẫn tiến sĩ.”

Nhan Khả Khả chưa bao giờ tiếp xúc với thần tượng của mình ở khoảng cách gần như vậy, bây giờ Thư Dụ xuất hiện ở vị trí cô có thể đụng tay vào một cách không kịp chuẩn bị thế này, cô thậm chí quên cả hít thở, nghe thấy Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm nhắc đến cô, mới tỉnh táo lại, sau khi chào Nhậm Giang Lâm xong, cô khó tự kiềm chế giật giật ống tay áo của Tiêu Việt.

“Sư, sư huynh, anh mau véo em cái đi, em, em không nằm mơ đấy chứ? Trước mắt em thật sự là Thư Dụ? Cách em chỉ một mét?”

“Phải phải phải, em không nằm mơ, mệnh của em ngay trước mặt em.”

Thư Dụ bên cạnh thấy thế, cười nói với Nhan Khả Khả: “Xin chào, tôi là Thư Dụ.”

Nhan Khả Khả nghe vậy hít vào một hơi lạnh, lùi lại hai bước, đợi đứng vững vàng mới hét lên: “A a a a a a a a a! Thần tượng ơi! Dụ Dụ ơi! Em rất thích anh! Em thích anh từ lớp mười đến bây giờ!”

“Cảm ơn em đã thích.”

“Anh có thể chụp với em tấm ảnh không!!”

Thư Dụ cười: “Có thể.”

Tiêu Việt che tai đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm, có phần không thể tin nói: “Tôi nói có phải tai của các minh tinh đều hơi lãng không? Nếu không thì giọng Nhan Khả Khả to như thế sao anh ta như người không sao vậy? Nếu Nhan Khả Khả hét lên như thế với tôi, tôi phải đập chết nó mới được.”

“Quen rồi thành đương nhiên thôi.” Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt: “Nếu cậu có mấy ngàn vạn fan, cũng sẽ thích.”

Dứt lời đi về phía cửa thang máy: “Cậu đã nói hôm nay tôi không lái xe, vậy làm phiền cậu đưa tôi và Thư Dụ về.”

“Chỉ cần các anh không đi cùng nhau, vậy tôi chắc chắn đưa.” Tiêu Việt cười nói.

Nhà để xe dưới hầm, Tiêu Việt mở cửa ghế phó lái, kéo Nhậm Giang Lâm lại, sắp xếp người ngồi bên cạnh mình, lấy lý do thỏa mãn nguyện vọng fan nhỏ của sư muội, để cô và thần tượng cùng ngồi ở ghế sau.

Đợi người ngồi xuống, sau khi Tiêu Việt xác định địa chỉ của mấy người, vốn muốn tiếp tục nói chuyện vừa rồi với Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt lại nói: “Vậy tôi đưa Khả Khả về đại học T trước, sau đó từ trường học vòng qua chỗ anh, cuối cùng đưa Thư Dụ về.”

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt một cái, chỉ gật đầu.

Đại học T rất gần, lái xe mười phút là đến. Đưa mắt nhìn Nhan Khả Khả đi vào tòa nhà ký túc xá, Tiêu Việt lái xe đi qua con đường nhỏ bên cạnh trường học, sau khi vào đường cái, chẳng mấy chốc đã đến biệt thự của Nhậm Giang Lâm.

Đợi Nhậm Giang Lâm xuống xe, Tiêu Việt nói câu “Ngày mai tan làm chờ tôi” với Nhậm Giang Lâm sau đó lái xe rời khỏi biệt thự.

Trên xe chỉ còn lại Tiêu Việt và Thư Dụ, hai người vốn cũng không thân, trong lúc nhất thời đã yên tĩnh lại, trong xe im lặng đến mức chỉ nghe tiếng hít thở khe khẽ của đối phương và vài tiếng ô tô chạy trên đường.

Cũng không biết qua bao lâu, sau khi sắp đến khu P Thư Dụ ở, Thư Dụ ngồi ở ghế sau bỗng nhiên mở miệng, “Anh thích anh ấy.”

Tiêu Việt cầm tay lái, rẽ một cái, không phủ nhận, chỉ cười nói: “Anh cũng thích anh ấy.”

“Chắc không tính là thích…” Thư Dụ khẽ nhíu mày, “Anh biết tôi quen biết Nhậm Giang Lâm mấy năm không?”

Tiêu Việt bĩu môi, “Không biết, tôi cũng không hứng thú.”

Nhưng cho dù hắn nói vậy, Thư Dụ phía sau lại coi nhẹ lời hắn, tiếp tục nói: “Khi tôi mới vào nghề, đã từng nghe tiếng tăm của anh ấy rồi, anh ấy là kim chủ trong cái giới này mà các nghệ sĩ muốn bám vào nhất, có tiền, có địa vị, minh tinh bám được vào anh ấy nhận được tài nguyên đều là hàng đầu, không có ai không biết anh ấy, kể cả tôi.”

Thư Dụ thở nhẹ ra một hơi, nói tiếp: “Nhậm Giang Lâm thích người đẹp lạnh lùng, thích người khiến anh ấy sinh ra lòng tò mò, thích khoái cảm theo đuổi người khác, anh tưởng tượng ra được phải không, nếu bên cạnh cậu đột nhiên xuất hiện một người gì cũng có, gì cũng có thể cho anh, còn tuấn tú có thể so với minh tinh đang theo đuổi anh, anh sao có thể không rơi vào, nhưng mà, Nhậm Giang Lâm chính là vậy, sau khi đạt được anh ấy đã mất đi hào hứng, nhiều nhất là nửa tháng, quan hệ tự nhiên cứ vậy đứt gãy.”

“Cho nên, anh mới mãi không đồng ý theo đuổi của anh ấy?” Tiêu Việt nhìn gương chiếu hậu nói.

Thư Dụ nghe vậy khẽ giật mình, vẻ mặt phức tạp nhìn phía trước, “Anh ấy nói với anh tôi không đồng ý?”

Tiêu Việt gật đầu nói: “Đúng.”

“Sao tôi dám đồng ý, trong cái giới này lưng đeo nổi tiếng quá sớm, lại càng dễ bị người khác vụng trộm ghi nhớ, ai cũng bằng lòng nhìn bạn suy bại, không ai muốn nhìn bạn lên như diều gặp gió, mà bây giờ tôi cần tài nguyên anh ấy cho để leo lên, cần sự che chở của tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thị hơn.” Thư Dụ nói đến đây nhìn ngoài cửa sổ, “Thật ra, có thể trở thành ưa thích trong lòng anh ấy, nhận được sự trợ giúp vĩnh viễn của anh ấy đương nhiên rất tốt, nhưng đến nay tôi cũng chưa từng nhìn thấy anh ấy qua lại với ai vượt quá một tháng. Anh ấy là người lý trí nhất tôi từng gặp, lý trí đến mức phân rõ hiểu rõ được thưởng thức và tình cảm. Anh ấy sẽ không là sở hữu của một người duy nhất, cho dù sau này anh ấy kết hôn, vợ cũng sẽ không là duy nhất của anh ấy, anh ấy là thương nhân thành công nhất, với anh ấy mà nói không có người đặc biệt.”

“Anh nói những chuyện này với tôi để làm gì?”

Thư Dụ nhìn Tiêu Việt cười nói: “Vậy anh giữ tôi lại cuối cùng, vì điều gì?”

Tiêu Việt cười, không nói gì.

“Anh và anh ấy không có khả năng, độ cao và vị trí của anh ấy như vậy không cho phép anh ấy nghiêm túc, cho dù anh ấy có cảm tình với anh, vậy cũng vẻn vẹn như thế mà thôi.”

Về dưới lầu chỗ ở Tiêu Việt không lái xe vào ga-ra, mà đứng ở ven đường bên cạnh tòa nhà, xuống xe dựa vào thành xe, Tiêu Việt đốt điếu thuốc rít một hơi.

Thích Nhậm Giang Lâm không? Hắn thích chứ. Bây giờ nghĩ lại từ vụ hiểu lầm ngay từ đầu kia, đã khiến hắn phải để ý người này, tại sao một tổng giám đốc lại bằng lòng đánh máy cho hắn sáu tiếng đồng hồ? Mà thay đổi trong cái đêm ở năm trước, trong tòa nhà văn phòng của Công nghệ Hạo Thiên, Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên xuất hiện với hắn mà nói đã khác biệt rồi. Để ý của hắn đã đổi hướng, thay đổi như thế khiến hắn cảm thấy bực bội, nhưng lại không nhịn được bị cám dỗ.

Mà đêm nay, hắn cảm nhận được cảm xúc của mình đã sáng tỏ khi Nhậm Giang Lâm ngầm thừa nhận, hắn càng có thể mơ hồ nhận ra Nhậm Giang Lâm đối với hắn cũng không phải vô tình.

Nhưng vậy thì thế nào? Bỏ qua một tháng ngay cả thân phận của Nhậm Giang Lâm hắn cũng không biết, hắn và Nhậm Giang Lâm tính ra thật sự quen biết chưa đến ba tháng, ba tháng thực sự quá ngắn so với mấy chục năm biến cố ngàn vạn.

Nhậm Giang Lâm tò mò về người khác sẽ theo đuổi, vậy nếu đối với hắn cũng không phải vô tình, tại sao lại không làm gì cả?

Tiêu Việt nhả ngụm khói thuốc, có lẽ hắn đã đoán được một chút.

Ba tháng quen biết quá ngắn, tháng ngày về sau hắn sẽ thay đổi, Nhậm Giang Lâm cũng sẽ thay đổi.

Mà hai người họ vốn là bạn bè, bây giờ dựa vào nhất thời kích động ở bên nhau, vậy sau này thì sao? Hai người chơi đùa như Nhậm Giang Lâm ngày thường, sau khi lên giường cảm giác phai nhạt thì tan? Hay là nói sẽ bên nhau đến già?

Bên nhau đến già…

Nghĩ đến lời nói lúc nãy Nhậm Giang Lâm chưa nói nói, “Giữa đàn ông và đàn ông…”, gió đêm thổi qua, Tiêu Việt đã tỉnh táo hơn.

Đàn ông qua lại với đàn ông, gặp phải vấn đề như thế nào? Cha mẹ, xã hội, bạn bè, hôn nhân, v.v tạm thời không nhắc đến những chuyện này. Chỉ nói đến phương hướng phát triển sau khi hắn tốt nghiệp, vậy nhất định sẽ khác bây giờ rất nhiều, đến lúc đó hai người sẽ thế nào? Mà bây giờ thân phận của Nhậm Giang Lâm ở đó, một tập đoàn như thế không cho phép Nhậm Giang Lâm có một sai lầm.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!