Lễ tình nhân hôm đó, Tiêu Việt cũng chỉ đưa Đới Tinh Hi đến nhà để xe?
Nhậm Giang Lâm ngẩn người nhìn Tiêu Việt, trong lúc nhất thời có phần hỗn loạn. Tiêu Việt muốn làm gì đây? Rõ ràng thịt đã bỏ vào trong miệng hắn, hắn lại tự ném ra ngoài? Anh vẫn cho rằng Tiêu Việt và Đới Tinh Hi đã… Nhưng bây giờ lại nói với anh, thật sự đêm đó không phát sinh gì cả?
Mặc dù Từ Triết Văn hơi say, nhưng tốt xấu gì cũng coi như tỉnh táo, nếu Tiêu Việt nói thẳng như vậy, anh ta cũng không che giấu nữa, “Xem ra anh Tiêu cũng không phải người quanh co lòng vòng, vậy tôi cũng không vòng quanh nữa, nói thật, anh Tiêu, lời anh nói… Anh cảm thấy tôi sẽ tin?” Đàn ông trong giới này cư xử với Đới Tinh Hi ra sao, Từ Triết Văn nào không rõ ràng, người ngoài giới càng khỏi phải nói, người đàn ông nào sẽ thờ ơ với ôm ấp yêu thương của Đới Tinh Hi? Anh ta không tin Tiêu Việt này thật sự có thể không động tâm tư gì cả, chỉ đưa người lên xe rồi đi. Nghĩ đến lời Đới Tinh Hi nói vừa nãy, Từ Triết Văn không kìm được nổi giận.
Tiêu Việt buồn cười nhìn người đàn ông trước mắt, “Anh tin hay không mắc mớ gì đến tôi? Nếu anh cảm thấy trong lòng khó chịu quá, vậy thì trực tiếp đến hỏi cô Đới đi. Tôi có từng chơi cô ấy hay không, cô ấy hiểu rõ hơn ai hết.”
Từ Triết Văn: “…” Người này không thể nói uyển chuyển hơn à?
Nói đến mức này rồi, Tiêu Việt cũng không muốn nhiều lời, nhìn Nhậm Giang Lâm, “Lại nói hôm đó tôi cũng không có tâm trạng ấy.”
Đối với lời Tiêu Việt nói, Nhậm Giang Lâm ngược lại không nghi ngờ, tiếp xúc một khoảng thời gian như vậy đương nhiên anh hiểu tính cách của Tiêu Việt, người này vốn dĩ khinh thường nói dối.
Nhậm Giang Lâm cười nhẹ đứng lên, vỗ vỗ Từ Triết Văn bị hai câu nói của Tiêu Việt chặn miệng lại: “Được rồi, ông cứ yên tâm theo đuổi đi, đừng vì Đới Tinh Hi lạnh nhạt với ông, ông đã đến tìm người khác gây rối.”
Chơi chung với nhau nhiều năm như vậy, tính cách Từ Triết Văn thế nào, làm sao Nhậm Giang Lâm không biết, bình thường mặt cười vui tươi hớn hở, thích xem trò hay của người khác, nhưng xưa nay không cho người khác xem trò hay của anh ta. Anh ta biết Tiêu Việt và Đới Tinh Hi có quan hệ không nói rõ được cũng không tả rõ được như vậy cũng không phải chuyện một hai phút này, vừa rồi đang yên đang lành, lúc này đến tìm Tiêu Việt, vậy nhất định trong phòng KTV Đới Tinh Hi nói gì đó liên quan đến Tiêu Việt, lại thêm chút cồn thôi thúc, bèn cầm rượu đến tìm người.
Bị Nhậm Giang Lâm nhìn thấu, Từ Triết Văn hơi xấu hổ, “Ông cũng đoán chuẩn phết.”
“Tốt xấu gì cũng là bạn nhiều năm như thế.” Nhậm Giang Lâm mỉm cười, quay đầu nhìn Tiêu Việt nói: “Trước cơm tối, không phải cậu nói muốn đi ngâm suối nước nóng à? Bây giờ đi được không?”
Tiêu Việt nhìn đồng hồ, đáp: “Được, cũng không muộn lắm, tôi biết ở đâu nên không cần nhân viên phục vụ khách sạn dẫn đường, trực tiếp dẫn anh tới đó.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu, nhìn về phía Từ Triết Văn, “Còn ông?”
“Hai người đi đi, lát nữa tôi lại đến.” Cái tên Chu Hạ kia uống nhiều quá, anh ta không yên tâm để Đới Tinh Hi ở lại đó.
“Ừ.”
Suối nước nóng của biệt thự là kiểu lộ thiên, ngay chân núi phía sau khách sạn, nhìn như không xa nhưng vì đường núi uốn lượn, đi qua vườn hoa biệt thự, hai người đi dọc theo con đường nhỏ lát đá cuội mười phút mới tới nhà gỗ bên suối nước nóng.
Nhà gỗ thiết kế theo phong cách Trung Hoa, có bốn gian phòng, nam nữ mỗi bên hai gian, cung cấp phân biệt cho khách tắm suối nước nóng tắm rửa và cất quần áo. Bởi vì ăn Tết, bên dưới ngói úp mái hiên màu đen treo bốn cái đèn lồng đỏ, tiếp giáp với nhà gỗ, là một hành lang bằng gỗ xuyên qua bể suối nước nóng tràn ngập hơi nước, trên hành lang cũng treo đầy đèn lồng đỏ rực, trong đêm đen này lay động theo gió ánh lửa đỏ lập lòe, rất có hương vị.
Nhưng, không được hoàn mỹ là, phòng thay quần áo và gian tắm rửa của phòng nhỏ không phải độc lập một người một gian.
Trong phòng ấm áp, Nhậm Giang Lâm nhìn phong thay quần áo công cộng để mấy cái tủ quần áo, nhíu mày lại. Không có buồng, này chẳng phải mang ý nghĩa lát nữa sẽ cùng Tiêu Việt… Nghĩ vậy, anh hơi không muốn cởi quần áo.
Liếc nhìn Tiêu Việt bên cạnh, đã thấy Tiêu Việt không cảm giác gì, đi đến trước tủ quần áo, vén áo len lên đồng thời cởi hai chiếc áo trong ngoài ra, lộ ra cả nửa người, Nhậm Giang Lâm sững sờ, rủ mắt xuống xoay người, đi đến tủ quần áo đưa lưng về phía Tiêu Việt.
Nhậm Giang Lâm nghĩ gì, đương nhiên Tiêu Việt không biết, đợi cởi quần áo ra, quấn một chiếc khăn tắm sạch sẽ, hắn mới xoay người nói: “Ê, lại nói, đây là lần đầu tiên tôi ngâm thiên nhiên…”
Nhưng nói tới đây lại đột nhiên im bặt, Tiêu Việt không đeo kính, lại cũng không chịu nổi gian phòng này diện tích nhỏ, rút ngắn khoảng cách của hai người, khiến hắn nhìn người rõ rành rành, ngây ngốc ngay tại chỗ.
Cơ thể trần truồng, vai rộng mông nhỏ, hai chân thon dài thẳng tắp, hẳn là do duy trì vận động thời gian dài, thân hình Nhậm Giang Lâm thon dài, lại không lộ vẻ gầy gò, đường cong cơ bắp bám trên người trôi chảy, nhìn qua rất có sức lực…
Vóc người rất đẹp, cho dù đối phương là đàn ông, Tiêu Việt cũng không nhịn được nở nụ cười lưu manh—— “Dáng người tuyệt đấy.”
Nhậm Giang Lâm bị người nhìn triệt để nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hòa hoãn cảm giác khó chịu trong lòng, mới chậm rãi lấy khăn tắm từ trong tủ quần áo quấn lên.
“Cậu đi tắm trước đi, lát nữa tôi lại đi.”
“Hả? Đi cùng đi? Gian tắm rửa có mấy vòi phun.” Tiêu Việt đi đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, cười nói: “Hay là nói ông chủ lớn anh không dám trần truồng đối diện với tôi?”
Bị Tiêu Việt không biết sống chết chọc tức, Nhậm Giang Lâm nghe vậy mở hai mắt ra, liếc nhìn Tiêu Việt bên cạnh cười đến là vui vẻ, nói: “Tôi sợ cậu không dám.”
Cá tính này của Tiêu Việt, người khác lùi một bước, hắn càng vui mừng tiến thêm một bước về phía trước, cho nên mỗi lần anh lùi lại vì bị Tiêu Việt vui đùa trên chọc, tên này càng sướng hơn, ép sát từng bước.
Thoạt đầu là vì hai người không thân, anh không so đo, nhưng Nhậm Giang Lâm anh không bao giờ lùi rồi lại lùi, nếu Tiêu Việt muốn chơi, anh chơi cùng là được, không phải là đùa giỡn à? Nhậm Giang Lâm anh có gì không dám.
Nhìn Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên cong môi nở nụ cười, chậm rãi tới gần Tiêu Việt, hai người cao xêm xêm nhau, Nhậm Giang Lâm sáp lại gần, bờ môi vừa khéo dán bên tai Tiêu Việt.
Hai mắt vốn sâu xa hơi híp lại, “Cậu đã nói thế, vậy đợi lát nữa cậu nhìn tôi.”
Chóp mũi là hơi thở hơi lạnh của Nhậm Giang Lâm, giọng nói trầm thấp mang theo nguy hiểm rơi bên tai, giống như sấm sét nổ vang trong lòng, đồng tử Tiêu Việt co lại, tim đập hẫng một nhịp.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn sang bên cạnh, lại thoáng nhìn thấy vành tai mượt mà của Nhậm Giang Lâm vì hơi ấm quá đủ mà hồng hồng, yết hầu Tiêu Việt cuộn lên xuống, liếm liếm bờ môi hơi khô.
Xong, lại chọc người ta nổi giận rồi.
Nhưng…
Tiêu Việt nhìn vành tai màu hồng của Nhậm Giang lâm, sờ mũi cười nói: “Giận rồi? Đừng giận mà, lát nữa tôi nhìn ít đi là được, thực sự không được thì tôi cho anh nhìn? Tôi không ngại.”
“…”
Mặc dù nói vậy, nhưng khi tắm hắn lại thật sự không tiện trực tiếp nhìn chằm chằm người khác, ông chủ lớn như Nhậm Giang Lâm chắc chắn chưa từng đến phòng tắm công cộng, đương nhiên không quen tắm rửa trước mặt người khác.
Trò đùa cũng chạm đến là thôi, nếu thật sự nhìn chằm chằm người khác, đây coi như là cực kỳ không tôn trọng. Chưa kể nghĩ đến Nhậm Giang Lâm toàn thân trần trụi đứng ở bên cạnh, hắn có chút cảm giác kỳ lạ, nào còn dám nhìn nhiều thêm một cái nữa.
Tiêu Việt không nói tiếp, dĩ nhiên Nhậm Giang Lâm cũng sẽ không nói gì, cứ im lặng như vậy, đợi hai người tắm xong, vào suối nước nóng, bầu không khí kỳ lạ này mới xem như hòa hoãn một chút.
Ánh đèn của đèn lồng đỏ trong đêm mờ mờ, trên mặt bể suối nước nóng bốc hơi lượn lờ, cũng có hơi hướng nghệ thuật.
“Tôi nghe nhân viên phục vụ biệt thự này nói vùng này có hai bể lớn nhỏ, đều là suối nước nóng nhiệt độ cao, thiên nhiên, giàu nguyên tố vi lượng, ngâm nhiều tốt cho sức khỏe.”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm ở bên cạnh ngâm đến mức hai gò má ửng đỏ, chớp chớp mắt, hình như người này không giỏi chịu được nóng, lúc này mới mấy phút, mặt đỏ rần một vòng, ngay cả đôi môi bình thường nhạt màu, cũng đỏ lên theo.
Nhậm Giang Lâm dựa vào vách đá ở mép hồ, ngửa đầu nhìn bầu trời đen kịt, nói: “Toàn nói có tác dụng dưỡng bệnh, nhưng cũng chỉ là lời nói thôi. Có điều đại lục không thể so sánh với đảo quốc, đảo quốc nhiều suối nước nóng, nhiều chủng loại, có người giám định chuyên nghiệp giám sát chất nước, nhưng rất ít suối nước nóng thiên nhiên ở đại lục, đào ra một cái cũng có thể trở thành điểm nóng du lịch của du lịch nơi đó, khách sạn này có thể có riêng một cái như thế coi như khá lắm rồi.”
“Nhìn anh giống như rất quen thuộc, anh từng đến đảo quốc ngâm rồi?”
“Hè năm ngoái đến một lần.”
“Đi một mình?”
“… Không, với bạn bè.”
Người bạn này là ai, Tiêu Việt không cần nghĩ cũng biết, ra ngoài du lịch ngâm suối nước nóng trừ người tình ra còn có thể dẫn theo ai?
Tiêu Việt thở nhẹ ra một hơi, cũng dựa vào mép ao nhìn lên bầu trời.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trên núi cách xa thành phố, không có ô nhiễm ánh sáng gai mắt nên có thể thấy rõ ràng sao trên trời. Nhấp nháy lập lòe, rất đẹp.
Đang ngửa đầu, Tiêu Việt nói: “Anh là đương gia của tập đoàn Nhậm thị đúng không?”
“Làm sao?” Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt.
“Có lẽ là tôi nông cạn, trong ấn tượng của tôi, gia chủ như anh có thể không kết hôn không sinh con à? Người nhà anh cho phép anh và một người đàn ông ở bên nhau?”
Lời nói của Tiêu Việt khiến Nhậm Giang Lâm ngẩn người, sau đó mới cười lên nói, “Đương nhiên phải kết hôn, có điều bây giờ vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, về phần với đàn ông…” Nhậm Giang Lâm dừng một chút mới nói: “Chơi đùa mà thôi.”
Anh từng có người tình, nam nữ từng có cả, anh chưa từng tị hiềm, vậy cũng sẽ không tị hiềm trước mặt Tiêu Việt.
Nhưng…
Liếc thấy Tiêu Việt bên cạnh bỗng nhiên cau mày, hơi thở Nhậm Giang Lâm hơi run trong chớp mắt, nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt Tiêu Việt chuyển lên người Nhậm Giang Lâm bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, hỏi: “Vậy, anh và Thư Dụ cũng là chơi đùa?”
“Có phải cậu hiểu lầm gì không,” Nhậm Giang Lâm nhắm hai mắt nhíu mày nói: “Tôi và Thư Dụ chưa từng bắt đầu.”
Tiêu Việt khẽ giật mình, “Các anh không phải người yêu?”
“… Không phải…”
“Không thể nào, chẳng phải tôi nghe nói anh là kim chủ của anh ta, sau đó ở bên nhau lâu rồi sao?”
“Tin tức giải trí tin đồn thất thiệt, gì cũng viết ra.”
“Vậy… các anh là bạn giường?”
Lời này nói rất thô tục ngay thẳng, Nhậm Giang Lâm nghe vậy thở dài một hơi, mở hai mắt ra nhìn sang Tiêu Việt, “Tôi chỉ đang theo đuổi cậu ấy thôi, đương nhiên không có khả năng có quan hệ xác thịt.”
Tiêu Việt ngẩn ra, chỉ là theo đuổi Thư Dụ? Ý là Thư Dụ vẫn chưa đồng ý? Kinh ngạc nhìn Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt há miệng, một hồi lâu mới nói: “Không phải chứ… chẳng lẽ bây giờ anh đang không rõ ràng với anh ta?”
Thấy Nhậm Giang Lâm mấy máy đôi môi đỏ hồng ngầm thừa nhận, Tiêu Việt nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi nói: “Vậy, dù sao cũng phải từng hôn rồi đúng không?”
Dùng cái miệng dễ đỏ lên này…
Hơi nước bốc lên, trên cánh môi hồng hào của Nhậm Giang Lâm chẳng biết dính một giọt nước từ lúc nào, Tiêu Việt ngẩn ngơ.
“… Chưa.”
Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt không nhịn được cười, chẳng biết tại sao, trong lòng cũng tung tăng đôi phần, nói: “Hỏi kỹ càng như thế để làm gì…” Nhậm Giang Lâm mím môi một cái, nói tiếp: “Cậu tò mò lắm à?”
Thấy Nhậm Giang Lâm nhấp rơi giọt nước kia, Tiêu Việt hơi thất thần, “… Bây giờ tôi hơi tò mò một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh nói xem, hôn lên miệng đàn ông sẽ có cảm giác gì…”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày, sao đột nhiên nhắc đến cái này.
“Đúng rồi, Nhậm Giang Lâm, phần thưởng kia, bây giờ tôi đột nhiên nhớ ra muốn gì rồi?” Nhìn vào môi Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt liếm môi một cái.
“Cậu, muốn thử với đàn ông?” Nhìn Tiêu Việt nói chuyện, tim Nhậm Giang Lâm lạnh đi, cười khẩy một tiếng nhìn nơi khác nói: “Từng thử với phụ nữ rồi, muốn chơi đùa với đàn ông? Này cũng có thể, đợi qua Tết trở về tôi sắp xếp cho cậu.”
“Không cần đợi trở về, chẳng phải đã có sẵn à?”
Lần này theo tới cũng có Diệp Cao Trì và Dương Phi Đồng, Tiêu Việt vừa ý ai rồi? Nghĩ đến buổi chiều Tiêu Việt trêu đùa Dương Phi Đồng, ánh mắt Nhậm Giang Lâm cũng lạnh xuống, “Nếu cậu muốn, lát nữa là có thể.”
“Đây là anh nói đấy.”
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, “Tôi nói…”
Nhưng còn chưa nói hết, đã bị người chặn trong miệng.
Mặt Tiêu Việt gần trong gang tấc.
Tiêu Việt không nhắm mắt, nhìn thẳng vào Nhậm Giang Lâm. Hắn vẫn cảm thấy lông mi Nhậm Giang Lâm rất dài, lúc này trong khoảng cách gần như vậy, hắn càng nhìn rõ ràng giọt nước nhỏ bé bám trên lông mi dài, khẽ run theo mí mắt của Nhậm Giang Lâm, quyến rũ lạ thường.
Mà đôi môi kia…
Không cứng rắn như vẻ ngoài của người này, miệng của Nhậm Giang Lâm hôn rất mềm, có lẽ vì ngâm trong suối nước nóng lâu, trơn bóng lại nóng bỏng. Nhiệt độ cơ thể thuộc về người khác truyền tới từ chỗ dán vào nhau, hun nóng tim và hơi thở của Tiêu Việt.
Xúc cảm mềm mại khiến Tiêu Việt váng đầu, há miệng cắn.
Khoảng cách là số không, xúc cảm trên môi, nhiệt độ nóng như lửa, Nhậm Giang Lâm hơi mông lung, mở to hai mắt nhìn Tiêu Việt hôn lên, trong đầu trống rỗng, quên đi phản kháng.
Nhận ra đôi môi của Tiêu Việt dán chặt vào anh chậm rãi bắt đầu cử động, trong lòng anh cả kinh, muốn đẩy Tiêu Việt ra, lại không chú ý đến đầu đã bị người kia giữ lại từ lúc nào, nhất thời không tránh ra được, để Tiêu Việt cắn thẳng thừng.
Đến khi anh vùng vẫy đẩy người ra, đôi môi đã bị Tiêu Việt cắn đỏ bừng từ lâu.
Nhậm Giang Lâm lau lau môi, cả giận nói: “Tiêu Việt!”
Tiêu Việt bị đẩy ra rò ràng vẫn chưa hoàn hồn, híp mắt nhìn chằm chằm cánh môi đóng mở của Nhậm Giang Lâm, tiến lên một bước, hai tay giữ lấy Nhậm Giang Lâm, “Lại lần nữa.”
Kéo tay Tiêu Việt ra, hơi thở Nhậm Giang Lâm hổn hển, cau mày: “Cậu đang làm gì đây.”
Làm gì? “Hôn anh chứ gì.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy đầu cũng đau, đương nhiên anh biết đang hôn anh, nhưng…
“Sao cậu đột nhiên…” Nhậm Giang Lâm đỡ trán, “Cậu có ý gì.”
Nhìn cánh môi Nhậm Giang Lâm đỏ hồng hơn, trên màu đỏ sẫm hiện ra ánh sáng ao nước ướt át, Tiêu Việt liếm môi một cái, vẫn chưa thỏa mãn: “Tôi đã hỏi ý kiến của anh rồi, vừa nãy chẳng phải anh cũng đồng ý à?”
Đồng ý? Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, nhớ lại đối thoại vừa rồi của hai người, lúc này mới kịp phản ứng, thì ra Tiêu Việt nói có sẵn chính là anh? Không phải Diệp Cao Trì, cũng không phải Dương Phi Đồng…
“Cậu…” Kinh ngạc nhìn Tiêu Việt trước mắt, vẻ mặt Nhậm Giang Lâm phức tạp, “Tôi tưởng lúc đó cậu nói Dương Phi Đồng.”
“Cho nên anh mới đồng ý?” Tiêu Việt nào không nghe ra ý trong lời nói của Nhậm Giang Lâm, nhiệt độ trong mắt chậm rãi giảm xuống, Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm nói: “Nếu tôi nói chính là anh, anh sẽ không đồng ý?”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày, hỏi ngược lại: “Vậy cậu cảm thấy tôi nên đồng ý?”
Tiêu Việt nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới hơi hoàn hồn.
“Tiêu Việt, cậu thích đàn ông à?”
Trong vô thức. Tiêu Việt lắc đầu, “Không.”
“Vậy tại sao vừa nãy cậu muốn hôn… tôi?”
Nhưng nói lời này xong, Nhậm Giang Lâm không đợi Tiêu Việt trả lời, bốn mắt nhìn nhau, Nhậm Giang Lâm hít sâu một hơi, “Nếu không phải biết cậu chỉ là nhất thời tò mò, muốn thử ‘hương vị’ của đàn ông, với hành vi lúc nãy của cậu, tôi sẽ cho rằng… cậu thích tôi đấy.”
“…”
Một cơn gió núi cuốn theo mùi nhựa thông giống như ngọn sóng nhỏ uốn lượn, thổi đập vào những chiếc đèn lồng đang lơ lửng, vờn quanh trong núi rừng, vù vù vang dội.
Gió thổi qua, núi rừng yên tĩnh, sự im lặng của hai người đến cũng nhanh như thế, không hơi thở như vậy.
Cho đến khi nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng ầm ĩ vui đùa, Tiêu Việt mới bỏ qua ánh mắt đối diện, lùi lại chỗ cũ.
“Sao có thể.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy rủ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.
Chỉ chốc lát, Chu Hạ dẫn theo Diệp Cao Trì và Lý Nhiễm Giai tới đây.
“Ơ, hai người cũng ở đây à? Mãi không nhìn thấy người, tôi còn tưởng là về nghỉ ngơi rồi, không ngờ ở đây hưởng thụ chứ.” Chu Hạ uống đã nửa say nhảy vào hồ suối nước nóng từ hành lang bên cạnh, chậm rãi di chuyển về phía này.
Diệp Cao Trì cũng nhìn thấy Nhậm Giang Lâm, vội vàng xuống suối nước nóng, lại gần bên cạnh Nhậm Giang Lâm, trực tiếp ôm lấy cánh tay Nhậm Giang lâm ngọt ngào gọi: “Nhậm tổng, Nhậm tổng.”
Suối nước nóng của khách sạn là tắm chung, nam nữ không giới hạn, lúc này thấy ba người chỉ quấn khăn tắm bước vào suối nước nóng, Tiêu Việt nhíu mày, duỗi tay trực tiếp kéo Diệp Cao Trì ra, nói, “Cũng ngâm lâu rồi, chúng ta trở về đi.”
Liếc nhìn Tiêu Việt kéo Diệp Cao Trì ra, Nhậm Giang Lâm gật đầu một cái: “Đi thôi.”
“Ê, đừng mà, không phải tôi dẫn theo hai người bạn tới sao, ‘chơi’ trước rồi lại đi.”
Nhậm Giang Lâm vốn không thích không khí chướng khí mù mịt này, liếc nhìn Chu Hạ định kéo anh, nói: “Ông tự chơi đi.”
Dứt lời cũng mặc kệ người khác, trực tiếp đi ra khỏi suối nước nóng trở về phòng thay đồ.
Trên đường trở về, hai người không nói câu nào.
Đến sân sau biệt thự, Nhậm Giang Lâm thấy Từ Triết Văn ngồi một mình trong phòng kính uống cà phê, anh đi thẳng qua đó.
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, cuối cùng vẫn không đi cùng. Định trở về đi ngủ, nhưng vừa đi tới đại sảnh đã gặp Tiêu Hướng Địch ngồi trên sofa và Vương Ngôn Thanh nằm vật ở bên cạnh.
“Thằng cu sao vậy?” Đi đến bên cạnh hai người, Tiêu Việt nhìn nhóc băng sơn đỏ bừng cả mặt nằm ngáy khò khò, nói; “Uống rượu rồi?”
“Đờ mờ, anh tới rồi,” Tiêu Hướng Địch nghe tiếng vội vàng nói, “Cu cậu để Diệp Cao Trì kia rót rượu, đoán chừng rượu vang với trắng đều uống một ít, vừa rồi say khướt sống chết không chịu lên lầu, nhân viên phục vụ đến giúp đỡ, nó còn kéo rách áo của cô kia, em thực sự không còn cách nào, cứ để nó ở lại đây, giờ mới coi như yên tĩnh lại.”
Tiêu Việt nhíu mày, mặc dù Vương Ngôn Thành là con trai, nhưng dầu gì cũng chưa trưởng thành, vẫn là học sinh lớp mười một, cậu ở bên ngoài như nào bọn hắn không biết, nhưng người nhà đều không cho cậu uống rượu, “Sao mày không chú ý đến?”
“Là lỗi của em, vừa rồi chơi high không phát hiện.”
“Hầy, thôi bỏ đi.” Nghĩ rằng mình cũng ném em họ nhỏ rồi đi theo Nhậm Giang Lâm, cũng không có tư cách trách cứ Tiêu Hướng Địch.
“Chúng ta đưa nó về phòng trước, lại tìm nhân viên phục vụ nấu ít canh gừng giải rượu,” Nói đoạn, Tiêu Việt cúi người xuống quay lưng lại nói: “Mày đỡ nó lên lưng tao, tao cõng nó đi lên.”
Ba anh em hắn cao nhất, Tiêu Hướng Địch thấp nhất, nếu để cho Tiêu Hướng Địch cõng em họ nhỏ, vậy đơn giản giống như con chuột tha mèo.
Đợi thu xếp xong cho Vương Ngôn Thành(*), cho cậu uống canh, sau khi xác nhận người không sao, Tiêu Việt mới trở về tầng ba.
(*) chỗ này là Tiêu Hướng Địch, nhưng mình thấy không hợp ngữ cảnh nên đổi lại
Nhưng căn phòng tầng ba tối tăm như mực, yên lặng không tiếng động, rõ ràng Nhậm Giang Lâm vẫn chưa trở lại.
Ngã xuống giường lớn, Tiêu Việt hơi thất thần.
Nói thật, chuyện lúc nãy ở suối nước nóng vẫn chưa nói rõ ràng, bây giờ hắn vẫn chưa biết làm thế nào đối mặt với Nhậm Giang Lâm, nghĩ đến lát nữa hai người sẽ ngủ chung…
Tiêu Việt bĩu môi, vốn là lúc đó hai người đang thảo luận việc giữa đàn ông và đàn ông, hắn đã rất tò mò. Mặc dù hắn biết có một giới như thế, nhưng thực sự là người bên cạnh quá thẳng, hắn chưa từng tiếp xúc, nói chuyện về Thư Dụ với Nhậm Giang Lâm, hắn nghĩ đến dáng vẻ kia của Thư Dụ, không khỏi hơi nghi hoặc, phụ nữ không tốt à? Sao mấy nhân sĩ cấp cao này đều nếm thử mùi vị của đàn ông.
Nhưng, khi nghe Nhậm Giang Lâm nói anh và Thư Dụ không có bất kỳ quan hệ nào, lúc hắn nhìn thấy Nhậm Giang Lâm cười khẽ, lúc hắn chú ý đến đôi môi đỏ hồng kia, hắn có phần bị mê hoặc. Nghĩ đến hắn hôn Nhậm Giang Lâm, khi nhìn thấy kinh ngạc trong đôi mắt của Nhậm Giang Lâm, nhìn vào rung động chợt lóe lên trong đôi mắt kia…
Sau đó Nhậm Giang Lâm đẩy hắn ra, nói câu đó.
Tiêu Việt hít sâu một hơi, giơ cánh tay đặt lên trán, nhắm hai mắt lại.
“Tôi sẽ cảm thấy cậu thích tôi.”
Lời nói của Nhậm Giang Lâm lượn vòng bên tai, Tiêu Việt cảm thấy rất bực bội, bực bội đến mức hắn muốn đi gõ ít code cho tỉnh táo lại, nhưng khi hắn đến không mang theo máy tính.
Thích Nhậm Giang Lâm? Sao hắn có thể thích.
Hơn nữa, tuy nói Nhậm Giang Lâm chỉ đang theo đuổi Thư Dụ, hai người vẫn chưa có kết quả, nhưng cuối cùng Nhậm Giang Lâm vẫn thích Thư Dụ, nếu không thì ai sẽ theo đuổi.
Chậc, nghĩ những thứ này làm gì, ngủ một giấc đã.
Quần áo cũng không cởi Tiêu Việt kéo chăn đắp lên, nhìn thời gian, một giờ sáng.
Lúc này Nhậm Giang Lâm không trở về, chỉ sợ là không trở lại nữa, về phần tại sao không trở lại, nghĩ đến Dương Phi Đồng và Diệp Cao Trì kia, Tiêu Việt không chỉ bực bội trong lòng, đầu còn đau.
Nhưng suy cho cùng đêm ba mươi trước Tiêu Việt cũng không nghỉ ngơi tốt, thường xuyên cả ngày thức đêm sửa dự án, đau đầu hơn nữa cũng không ngăn được cơn buồn ngủ như núi đổ.
Không biết ngủ bao lâu, Tiêu Việt vốn ngủ ít mà sâu, có người mở cửa vào phòng hắn cũng không tỉnh lại, chỉ mơ hồ cảm thấy tiếng sột soạt.
Cho đến khi bị thể trọng của một người đè tới khó chịu, khi cảm giác có người gặm mặt hắn, Tiêu Việt nửa tỉnh nửa mê mới hơi mở mắt, mở miệng nói: “Nhậm Giang Lâm?”
Cùng lúc đó trên người vang lên tiếng thở dốc mềm mại, “Nhậm tổng ơi ~ ”
Tiêu Việt nghe tiếng sững sờ, lúc này hoàn toàn tỉnh lại, ánh sáng xuyên qua rèm cửa voan mỏng khiến Tiêu Việt nhìn rõ người cưỡi trên eo hắn, đang sốt ruột vội vàng cởi dây lưng hắn ra là ai.
Diệp Cao Trì.
Trong dạ dày bỗng nhiên bốc lên một cảm giác buồn nôn ghê tởm, khóe miệng co giật, Tiêu Việt không do dự, không hề lưu tình hất người lên, sau đó đạp một phát xuống giường.
“Tao *** ông nội mày!”
“Cạch — ”
Vang lên cùng lúc với tiếng gầm thét của Tiêu Việt còn có âm thanh bật công tắc đèn phòng ngủ…
Ánh sáng đột ngột, chiếu sáng trong phòng ngủ, Tiêu Việt vô thức nhìn về phía cửa phòng ngủ, bốn mắt nhìn nhau với Nhậm Giang Lâm…
Khoảng thời gian này Nhậm Giang Lâm và Từ Triết Văn không thường gặp nhau, cho nên lúc hai người ở riêng với nhau, đã nói rất nhiều chuyện, ví dụ như “Công nghệ Phương Nguyên” kia, ví dụ như khoảng thời gian này chuyện mờ ám của những người kia luôn nhằm vào Nhậm thị, nhằm vào Nhậm Giang Lâm.
“Những công ty như Phương Nguyên, Hạc Minh có gan thì trực tiếp đối chọi với ông, người sau lưng là ai, trong lòng ông nắm chắc không?”
Nhậm Giang Lâm đứng lên cười một tiếng, không trả lời: “Có nắm chắc hay không giờ không quan trọng, trước tiên ăn cái tết này đã, sang năm tôi đến Mỹ một chuyến.” Tôi xem xem khoảng thời gian không ở Nhậm thị này, những người kia sẽ lại làm ra chuyện gì.
“Thời gian không còn sớm, nên trở về nghỉ ngơi rồi.”
Hai giờ ba mươi, Tiêu Việt cũng đã ngủ, nghĩ vậy Nhậm Giang Lâm hơi thả lỏng một chút.
Nhưng khi đi đến tầng ba, phát hiện cửa phòng hé mở ra cũng không khóa chặt Nhậm Giang Lâm nhíu mày lại.
Thấy Nhậm Giang Lâm đứng ở cửa không vào phòng, Từ Triết Văn ở phòng đối diện hỏi: “Sao vậy? Không mang thẻ phòng hả? Tôi bảo nhân viên khách sạn đi lên.”
“Không sao, tôi mang theo, ông nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.” Nói đoạn Nhậm Giang Lâm đẩy cửa ra, một tiếng thở dốc như có như không vang lên ở phía phòng ngủ, truyền vào trong tai.
Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, đợi khi hồi tưởng xem đó là gì, một ngọn lửa giận dưới đáy lòng bỗng nhiên vọt lên, ngón tay run nhè nhẹ Nhậm Giang Lâm vốn định xoay người rời đi, nhưng chẳng biết tại sao, anh làm thế nào cũng không rời chân nổi.
Thậm chí hơn, anh còn chưa kịp nghĩ kỹ càng, đã ba chân bốn cẳng đến trước cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, bật đèn phòng ngủ lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!