Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Bảo tài xế tăng tốc, lúc Nhậm Giang Lâm đến biệt thự vẫn chưa đến năm giờ, nhưng không thấy người.

Bảo nhân viên phục vụ khách sạn giúp mang hành lý lên tầng ba, Nhậm Giang Lâm cất thẻ ra vào, rồi gọi điện cho Tiêu Việt.

“Nhậm Giang Lâm? Anh đến rồi?”

“Ừ, vừa đến, cậu ở đâu vậy? Không nhìn thấy cậu.”

“Vừa nãy tôi ở sân sau, giờ anh ở đại sảnh à?”

“Ừ.”

“Vậy tôi qua đó, anh ở đại sảnh đợi tôi đi.”

“Được.” Nhậm Giang Lâm dứt lời cúp điện thoại, ngồi trên ghế sofa bên trái sửa sổ sát đất ở đại sảnh, cầm lấy tờ báo bên bàn trà lật xem.

Chưa đến năm phút, đã nghe thấy Tiêu Việt gọi tên anh.

Nhậm Giang Lâm ngẩng đầu lên, đợi khi thấy rõ Tiêu Việt đứng trước mặt anh, đầu anh có phút chốc trống rỗng.

Cắt tóc, cạo sạch râu ria, cả khuôn mặt đều hoàn toàn lộ ra.

Bờ môi nhạt màu độ dày vừa phải, độ cong của gò má lưu loát, kính gọng đen trên sống mũi cao được lấy xuống, dưới ánh trời chiều, đối mặt với Tiêu Việt lúc này Nhậm Giang Lâm mới để ý đuôi mắt Tiêu Việt hơi rủ xuống, thoạt nhìn có nét sa sút tinh thần, nhưng khi hắn cười lên, nét sa sút tinh thần kia đã trở nên xấu xa.

“Anh cũng không nhìn xem hôm nay tôi đặc biệt tới gặp ai, không tranh thủ thời gian tút tát lại, sao tôi không biết ngại chứ.”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy cong môi, nhướng mày hỏi: “Gặp ai?”

“Anh nói xem còn có thể là ai?” Nhìn mặt mày đẹp đẽ của Nhậm Giang Lâm, trong lòng Tiêu Việt vui vẻ, từ trước đến nay hắn nói chuyện không cân nhắc, lúc này càng không nhịn được lại miệng tiện bổ sung một câu: “Ông chủ lớn lại là sếp tổng của công ty giải trí, không phải anh nói còn có mấy người đi cùng anh tới sao? Vậy chắc chắn có người đẹp, tôi không xử lý sao được?”

Biết Tiêu Việt đang đùa, nhưng Nhậm Giang Lâm nghĩ đến Đới Tinh Hi lát nữa sẽ đến, vẫn híp mắt, nói: “Ồ? Phải không?”

“Dĩ nhiên không phải.” Tiêu Việt vừa nói vừa tiến lên một bước, khoảng cách của hai người lại rút ngắn, trên người Nhậm Giang Lâm có hơi thở mát lạnh như có như không bị hắn hít vào trong lòng, không nhịn được bật cười: “Thật ra tôi bị em họ kéo đến tiệm cắt tóc.”

“Em họ?”

“Chậc, đúng rồi, quên nói với anh tôi dẫn theo hai thân thích tới đây, một em trai con bác một em trai con cô(*). Ban đầu trước khi đến tôi đã gọi điện cho anh rồi, nhưng điện thoại của anh lại tắt máy, về sau cũng quên mất chuyện này. Chắc không vấn đề gì đúng không?” Tiêu Việt vừa nói, vừa quan sát người trước mắt, Nhậm Giang Lâm vốn có thân hình thon dài tướng mạo tuấn tú sáng sủa, mặc áo khoác màu tím càng lộ rõ khí chất, mắt Tiêu Việt không khỏi chuyển hai vòng quanh eo Nhậm Giang Lâm.

(*) gốc là “một đường đệ một biểu đệ” đều là em trai họ cả nhưng một người là con của bác, một người con của cô nên mình để vậy, với cả không biết quê mọi người thế nào, chứ quê mình là con của bác dù đẻ sau vẫn làm anh chứ không có chuyện ai lớn tuổi hơn làm anh

Nhậm Giang Lâm lắc đầu nói: “Không sao, bọn họ đâu? Sao không thấy?”

“Đi tắm suối nước nóng rồi.” Phía sau núi khách sạn đào một suối nước nóng, hai người kia từ tiệm tóc đẹp trở về, nghe thấy nhân viên khách sạn giới thiệu nói có suối nước nóng thiên nhiên, đã đi thẳng tới đó.

“Cậu không đi?”

“Chẳng phải đợi anh đi cùng sao?” Tiêu Việt cười một tiếng.

Sau đó liếc nhìn cậu trai ngoan ngoãn bên cạnh Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt ý tứ không rõ nói, “Vị này, chắc không phải trợ lý của anh đâu nhỉ?”

Nhậm Giang Lâm khựng lại, giờ mới nhớ ra bên cạnh còn có Dương Phi Đồng đang đứng.

“Không phải, cậu ta do Từ Triết Văn… bạn tôi dẫn đến.”

Tiêu Việt quan sát hai người, cười một tiếng, không nói gì.

Nhậm Giang Lâm nhíu mày, vô thức muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Việt không hỏi, anh lại có thể nói gì?

Nói Dương Phi Đồng này là Từ Triết Văn dẫn đến đi theo anh? Hay nói anh cũng không có ý đó với Dương Phi Đồng?

Đối với Tiêu Việt, anh cần gì phải đi nói những lời này.

Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng.

Dương Phi Đồng bên cạnh thấy vậy, cẩn thận từng li từng tí nói: “Nhậm tổng, nếu không tôi đi trước giúp ngài xem xem chăn trong phòng có bị ẩm không? Bên chúng tôi, ở trong núi cho dù là mùa đông không khí vẫn ẩm ướt.”

“Không cần.” Mở miệng nói chuyện là Tiêu Việt.

Nhậm Giang Lâm nghe vậy hơi kinh ngạc nhìn người trước mặt, chỉ thấy Tiêu Việt bỗng nhiên nhíu mày, bĩu môi nói: “Ý tôi là để nhân viên khách sạn đi xem, không cần…”

“Nhậm Giang Lâm, Nhậm tổng à, nửa chặng đường sau xe của các ông lái nhanh quá, chúng tôi cũng theo không kịp, sao còn có một người nữa? Đây là ai?” Chu Hạ dẫn theo Diệp Cao Trì và Lý Nhiễm Giai vừa đi vào đại sảnh đã thấy Tiêu Việt trước mặt Nhậm Giang Lâm, mặt mũi lạ lẫm, hình như hắn ta chưa từng thấy, tưởng là nhân viên phục vụ, nhưng nhìn cách ăn mặc lại không phải.

“Bạn của tôi, Tiêu Việt.” Biết Chu Hạ không nhận ra Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm xoay người nói.

Tiêu Việt? Chu Hạ chưa từng nghe đến nhân vật này, nhưng lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, gã cũng không phải không biết sâu cạn, kiểu không biết tên như này, ai biết bối cảnh của hắn dày bao nhiêu? Chưa kể người này còn có thể khiến Nhậm Giang Lâm gọi một tiếng bạn, vậy nhất định không phải người bình thường.

“À à, hóa ra là anh Tiêu hả!” Chu Hạ nói rồi vươn tay với Tiêu Việt, “Xin chào, tôi là Chu Hạ của giải trí Hoa Lăng.”

Tiêu Việt có một chút ấn tượng với người tên là Chu Hạ này, đêm đầu tiên nhìn thấy Nhậm Giang Lâm, trong quán bar chính là người này đang gọi giá cạnh tranh “công chúa” thì phải? Có điều bây giờ nghĩ đến, lúc ấy hẳn là cạnh tranh một minh tinh.

Biết Chu Hạ đang đợi hắn tự giới thiệu, Tiêu Việt bắt tay với người ta cũng không biết nghĩ đến gì, bỗng cười nói: “Xin chào, tôi tên là Tiêu Việt, Tiêu trong tiêu tượng, Việt trong siêu việt, tôi là —— người đàn ông của Nhậm Giang Lâm.”

(tiêu tượng là chân dung)

Nhậm Giang Lâm bên cạnh ngẩn ra, nhíu mày: “Tiêu Việt.”

“…” Mấy người bọn Chu Hạ trực tiếp choáng váng.

Liếc nhìn Nhậm Giang Lâm hơi thẹn quá hóa giận, Tiêu Việt phì cười, “Đùa thôi đùa thôi, tôi là nhân viên hợp tác một dự án của Công nghệ Hạo Thiên, bây giờ là tiến sĩ sinh của đại học T, xem như bạn bè của ông chủ Nhậm đi.”

“Ôi đạ mấu.” Chu Hạ hoàn hồn cười mắng, “Dọa tôi hú hồn, tôi nói khẩu vị của Nhậm Giang Lâm sao đột nhiên lại thay đổi rồi.”

Vừa nói vừa nhìn Tiêu Việt từ trên xuống dưới, cao ráo đẹp trai rất có hương vị đàn ông, nhìn qua tính công kích rất mạnh, như thế nào cũng không phải loại hình Nhậm Giang Lâm thích.

“Khẩu vị thay đổi gì?” Từ Triết Văn đến chậm một bước dẫn Đới Tinh Hi đi vào trong, cười nói: “Trời còn chưa tối, sao lại thảo luận chủ đề này rồi?”

“Thảo luận chủ đề này còn phải đợi trời tối?” Chu Hạ nói.

Nhìn cổ áo Chu Hạ hơi xộc xệch, còn có Diệp Cao Trì dựa bên cạnh gã hai má đỏ ửng, Từ Triết Văn cười nói: “Ông kiềm chế chút đi.”

Nói đoạn nhìn sang Nhậm Giang Lâm, chuẩn bị chào hỏi, nhưng Đới Tinh Hi ở bên cạnh lên tiếng trước.

“Anh trai?” Đới Tinh Hi nhìn Tiêu Việt hai mắt tỏa sáng, “Suýt nữa tôi cũng không nhận ra anh, cuối cùng anh cũng cạo râu rồi! Rõ ràng rất đẹp trai mà, sao hôm đó là dáng vẻ kia?”

Từ Triết Văn nhìn Tiêu Việt ánh mắt tối lại, “Hai người biết nhau?”

Đới Tinh Hi cười nói: “Đúng rồi, tình nghĩa một đêm đấy.”

“Hả?!” Tiêu Việt giật mình, “Chị gái, lời này của chị nói quá…”

Nhưng nói còn chưa dứt lời, đã bị Nhậm Giang Lâm cắt ngang.

“Mọi người tiếp tục, tôi đi lên thay quần áo khác, lát nữa cơm tối lại gọi tôi,” Nhậm Giang Lâm dứt lời quay người rời đi, đi đến đầu bậc thang anh mới dừng lại, cũng không quay đầu lại nói: “Dương Phi Đông cậu cũng tới đây.”

“À à, vâng.” Dương Phi Đồng nghe vậy, lập tức chạy chậm đến đi lên theo.

Tiêu Việt thấy vậy trong lòng hoảng hốt, vội vàng sải bước dài đi theo, chạy trước Dương Phi Đồng kéo Nhậm Giang Lâm lại, “Chuyện là tôi và Đới…”

Nhưng kéo người lại, thấy vẻ mặt Nhậm Giang Lâm hờ hững nhìn hắn, Tiêu Việt lại không biết nên nói gì.

“Làm sao?” Nhậm Giang Lâm nói.

Nhìn Nhậm Giang Lâm, một lúc lâu Tiêu Việt mới nói: “Tôi và anh cùng đi lên.”

Nhậm Giang Lâm nhìn chăm chú vào Tiêu Việt, gật đầu một cái, “Đi thôi.”

Mấy người dưới lầu đang nói gì, Tiêu Việt cũng không có tâm tư nghe, đợi ba người đi lên tầng hai, Tiêu Việt chỉ chỉ căn đầu tiên bên trái, nói: “Tôi sẽ ở đây, anh ở tầng ba?”

“Ừ.” Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng.

“Vậy à…” Tiêu Việt đến biệt thự đã rảnh rỗi lượn một vòng. Khách sạn kiểu biệt thự này chỉ có ba tầng, tầng một đều là thiết bị vui chơi, tầng hai ba mới có thể ở.

Tầng hai có bốn phòng, mỗi phòng xép đều có phòng khách, phòng tắm và phòng ngủ rộng lớn, mà tầng ba, nghe nhân viên phục vụ nói chỉ có hai phòng xép, bố cục cụ thể Tiêu Việt vẫn chưa đi lên, không rõ lắm.

Nhưng có một điểm hắn lại rõ ràng, bốn cộng hai là sáu, cả tòa biệt thự nhìn rất lớn, tổng cộng cũng chỉ có sáu phòng, mà bọn họ tổng cộng có mười người.

Chắc chắn sẽ có người phải ở chung, mặc dù, rất có thể hội Nhậm Giang Lâm ban đầu đã dự định sẽ hai người ở một phòng…

Tiêu Việt nghĩ đến đây liếc nhìn Dương Phi Đồng bên cạnh, cậu trai đẹp đẽ người khác nhét cho Nhậm Giang Lâm này…

“Cậu ở đâu?”

“Hả? Vẫn, vẫn chưa quyết định…”

“Hành lý đâu?”

Dương Phi Đồng thấp hơn Tiêu Việt một cái đầu không hiểu sao sợ Tiêu Việt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tạm, tạm thời để trong phòng Nhậm tổng…”

Tiêu Việt nghe vậy cười lấy một tấm thẻ phòng từ trong túi ra, đưa cho Dương Phi Đồng, “Bạn nhỏ, nào, chìa tay ra.”

Dương Phi Đồng ngơ ngác chìa tay ra, nhận lấy thẻ ra vào Tiêu Việt đưa cho.

Ý cười của Tiêu Việt sâu hơn, chỉ chỉ căn phòng ở đầu cầu thang nói: “Phòng của cậu ở đó, trước tiên nghỉ ngơi đi, lát nữa ăn cơm đợi tôi xách hành lý xuống giúp cậu.”

Dương Phi Đồng trợn tròn mắt, nhìn nhìn thẻ phòng trên tay, lại nhìn Tiêu Việt, sau cùng luống cuống nhìn về phía Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm nhíu mày nhìn về phía Tiêu Việt nói: “Cậu làm gì đây?”

“Ông chủ lớn à, hôm nay là anh mời tôi đến.” Tiêu Việt cười.

“… Vậy thì sao.”

“Tôi muốn ở tầng ba, cảm nhận niềm vui thú đi nghỉ.”

“…” Vừa rồi nhân viên phục vụ của khách sạn có nói với anh khách sạn chỉ có sáu phòng, mà tầng ba chỉ có hai phòng, Từ Triết Văn giữ lại cho mình một phòng, một phòng khác cho anh.

Nếu Tiêu Việt muốn ở, vậy chỉ có thể…

Nhìn Nhậm Giang Lâm im lặng không nói, trong lòng Tiêu Việt lại vui như nở hoa, không nhịn được duỗi tay cọ mũi Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt nói: “Ông chủ lớn ơi, đêm nay quan tâm nhiều hơn nhé?”

Nhậm Giang Lâm đẩy tay Tiêu Việt ra, nhìn dáng vẻ vô lại tràn đầy của Tiêu Việt, anh gần như sắp giận cười rồi.

Nói thật, trong nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa gặp được ai dám động tay với anh như thế. Đặc biệt là sau khi tiếp quản Nhậm thị, là người thấy anh đều nơm nớp lo sợ, lời nói cũng châm chước liên tục mới dám nói ra miệng. Coi như Từ Triết Văn và Chu Hạ chung đụng lâu dài, một số lúc nói chuyện cũng sẽ chú ý, nào lắm mồm như Tiêu Việt.

Con người Tiêu Việt thật sự là người kỳ lạ nhất anh gặp được trong nhiều năm qua. Từ lần đầu tiên gặp mặt đã khiến anh khắc sâu ấn tượng, muốn quên cũng khó khăn.

Phải, ai có thể ngờ cái người không chú ý ăn mặc lôi tha lôi thôi này, sẽ có kỹ thuật IT khiến người khác ngước nhìn như thế?

Thời đại thông tin bùng nổ này, thiếu nhất chính là người tài kỹ thuật cao, mà Tiêu Việt lại là người nổi bật trong lúc này.

Sau khi anh nhìn thấy hệ điều hành máy tính của Tiêu Việt, sau khi anh nhìn thấy tường lửa do Tiêu Việt thiết kế, anh đã dự đoán được tương lai của người này.

Thiên tài này, ôm vô số thiết kế tuyệt diệu vẫn chưa phát hành công bố với bên ngoài, khi bất kỳ ai cũng không biết, ở nơi không ai phát hiện ra đang ẩn núp vận sức chờ phát động.

Mà ngay khi anh muốn tiến vào khối lĩnh vực này, khi anh cần gấp mở rộng đội ngũ, cần gấp xâm nhập sản nghiệp này, Tiêu Việt lấy một chọi ngàn cứ vậy xuất hiện trước mắt anh.

Nhậm Giang Lâm anh là một thương nhân, thương nhân từ đầu đến đuôi, trong mắt anh tài phú mà Tiêu Việt nắm trong tay đó là một con số dùng đơn vị trăm triệu để tính toán số lượng, nếu như có thể đưa người này vào dưới tay anh, như vậy cuối cùng anh có thể nhanh chóng đứng vững trong ngành này.

Cho nên anh cố ý đến gần.

Nhưng anh lại không ngờ Tiêu Việt này ra bài không theo lẽ thường. Tính cách ngay thẳng, nói chuyện trực tiếp, cho dù biết anh là gia chủ của Nhậm thị, cũng vẫn không hãi không sợ, không kiêu ngạo không tự ti, không nịnh nọt không ton hót, từ lúc đầu đã đứng ở vị trí giống anh, vô cùng tự nhiên nói chuyện với anh…

Tiêu Việt rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến người khác khó mà coi nhẹ, trong chuyên ngành mạnh đến độ cướp nhãn cầu người khác, khiến người ta không rời nổi mắt càng không nhịn được đi quan tâm.

Cho nên ở Nam Kinh, Nhậm Giang Lâm anh mới có thể tự mình ném cành ô liu ra, nói rõ muốn hợp tác với hắn, thái độ ra điều kiện tùy ý, nhưng Tiêu Việt lại từ chối, đây là lần đầu tiên có người từ chối hợp tác với anh.

(Cành ô liu: chỉ lời mời gọi, lời dụ dỗ của người khác)

Tiêu Việt là một người nhìn như không đáng tin cậy thật ra tâm tư thông thấu, một người rất thông minh lại làm việc nghiêm túc.

Càng ở chung, anh càng có thể nhận ra người này không giống bình thường. Anh cảm thấy mới lạ với Tiêu Việt, càng vô cùng thưởng thức, thưởng thức người này rõ ràng là nhân vật thiên tài, nhưng cũng không kiêu không nóng, thưởng thức hắn xử sự hào phóng không lá mặt lá trái…

Đương nhiên trừ cái tay thỉnh thoảng ti tiện, cái tính thích động tay động chân của Tiêu Việt ra.

Về điểm này, Nhậm Giang Lâm cũng rất nghi hoặc, anh tự nhận bình thường xử sự lạnh nhạt làm việc thành thạo, cho dù ngẫu nhiên thất bại anh cũng sẽ không dễ dàng nổi giận, bởi vì sau đó anh sẽ đoạt lại từng cái, Nhưng từ sau khi biết Tiêu Việt, anh luôn bị một động tác của Tiêu Việt trêu chọc đến mức ngực tức anh ách.

Đụng chạm của Tiêu Việt, nói đùa không đứng đắn, mới đầu anh tức giận, nhưng mấy cái Tiêu Việt làm tính ra đều vài việc nhỏ như hạt vừng, tức giận vì chuyện này lại thực sự là chuyện bé xé ra to, cuối cùng cũng chỉ khó chịu ở trong lòng.

Nhưng cho dù là thế, mấy tháng ngắn ngủi, Tiêu Việt với anh mà nói cũng trở nên khác biệt, ánh mắt của anh luôn bị người này hấp dẫn, sự khác biệt này khiến anh không có cách nào định vị.

Giống như bỗng nhiên gặp được bạn tốt đáng giá để quen thân hiếm có trong cuộc sống, nhưng Tiêu Việt lại không giống bạn tốt…

Từ đêm họp thường niên đó, khoảnh khắc Tiêu Việt vòng anh trong ngực, sau khi nghe Tiêu Việt dẫn Đới Tinh Hi đi, cảm xúc của anh lúc vui sướng lúc tức giận, khiến anh có… ảo giác.

Nhìn Tiêu Việt đi theo anh cùng tiến vào phòng ngủ, ánh mắt Nhậm Giang Lâm hơi tối lại.

Nhưng, đó cũng chỉ có thể là ảo giác.

Vả lại, chỉ có thể là ảo giác.

“Có phải cậu nên tránh đi một lát không.” Nhậm Giang Lâm cười nói, “Tôi thay quần áo.”

Tiêu Việt nghe vậy chớp mắt nói, “Có gì mà phải tránh? Anh có tôi cũng có, còn không cho nhìn?”

“Phải không?”

Liếc nhìn Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm cười khẽ một tiếng, cũng không đuổi Tiêu Việt ra ngoài nữa, trực tiếp giơ tay cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên chăn đệm tơ tằm màu trắng, tiếp đó cũng không dừng lại bắt đầu cởi khuy áo sơ mi.

Ban đầu Tiêu Việt tưởng rằng Nhậm Giang Lâm sẽ mở miệng “mời” hắn đi ra lần nữa, nhìn Nhậm Giang Lâm cởi áo sơ mi, lộ ra da thịt, Tiêu Việt sững sờ, chốc lát sờ lên mũi quay lưng lại nói: “Anh từ từ thay, tôi đi ra ngoài xem xem.”

Dứt lời Tiêu Việt đi ra khỏi phòng tiện thể đóng cửa lại.

Nhậm Giang Lâm không khỏi cười khẽ một tiếng.

Ra khỏi phòng Tiêu Việt rảnh đến phát chán nên nhìn xung quanh một lần. Phòng ở tầng ba xác thực rộng rãi hơn nhiều, ngoại trừ phòng khách, phòng tắm, phòng ngủ lớn hơn một vòng, còn có thêm một sân thượng lớn có thể nhìn cảnh núi và phòng bếp nhà ăn. Trên sân thượng không có đỉnh, bên cạnh đặt một hàng ghế sofa bằng da, rộng rãi đến mức thậm chí có thể nằm xuống ngắm sao trên trời.

Đúng là có khác biệt bản chất với tầng hai.

Nghĩ vậy Tiêu Việt đặt mông ngồi xuống sofa, hai tay mở ra đặt lên lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên trời.

Hai ngày Tết xuân thời tiết rất đẹp, lúc này đúng lúc mặt trời vừa xuống núi, Tiêu Việt ngẩng đầu lên nhìn thấy đường chân trời màu đỏ lam.

Nhưng ghế sofa vẫn chưa ngồi ấm chỗ, điện thoại của phòng khách khách sạn đã vang lên.

Tiêu Việt đứng dậy đi nghe máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng của nhân viên phục vụ khách sạn.

“Chào anh, bữa tối hôm nay đã chuẩn bị xong rồi, anh muốn chúng tôi đưa lên phòng cho các anh, hay là xuống nhà hàng ở đại sảnh tầng một ăn cơm?”

Nghĩ rằng Nhậm Giang Lâm vốn đi chơi với bạn bè, cả biệt thự đều là người quen, chắc chắn cũng sẽ không ăn cơm trong phòng, Tiêu Việt nói: “Đến nhà ăn đi, không cần đưa lên đâu.”

“Vâng ạ, chúng tôi lập tức chuẩn bị bát đũa cho anh, xin hỏi anh còn có căn dặn gì không?”

“Ừ, được, cảm ơn, chỗ tôi có hai người.”

“Vâng, không làm phiền anh nữa.”

Vừa cúp điện thoại, sau lưng đã vang lên giọng nói của Nhậm Giang Lâm.

“Sao vậy?”

Tiêu Việt đáp một tiếng quay đầu, ánh mắt sáng lên. Trong chiếc áo len ca rô xanh trắng cổ chữ V là chiếc sơ mi màu xám, quần thường màu đen tôn lên đôi chân thẳng thon dài, đây là lần đầu Tiêu Việt thấy Nhậm Giang Lâm mặc thường phục, nom thân thiện hơn bình thường rất nhiều, cũng ấm áp hơn.

“Lễ tân khách sạn gọi điện đến hỏi xem muốn ăn cơm trong phòng hay là xuống nhà ăn dưới lầu, tôi vừa trực tiếp nói với cô ấy là dưới lầu, không có vấn đề gì chứ?”

Nhậm Giang Lâm lắc đầu: “Vốn là ra ngoài giải sầu với bạn bè, đương nhiên phải cùng nhau.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Nhìn Nhậm Giang Lâm từ trên xuống dưới, Tiêu Việt không nhịn được huýt sáo một cái, nói: “Nhưng ông chủ lớn đúng mà một cái móc áo, mặc gì cũng đẹp.”

“Cảm ơn.” Nhậm Giang Lâm cười nhận lời khen của Tiêu Việt, sửa lại ống tay áo sơ mi, nói: “Vậy chúng ta xuống thôi, hai em trai kia của cậu đâu?”

“Anh không nói tôi cũng quên mất, nhưng vừa nãy tôi và anh gặp nhau, chúng nó ngâm gần xong rồi, trước tiên xuống xem chúng nó có ở nhà hàng không, nếu không ở đó tôi lại gọi điện thoại.” Tiêu Việt nhìn cái vali đặt bên cạnh ghế sofa trong phòng khách, hỏi: “Đó là vali của bạn nhỏ vừa nãy?”

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt cười như không cười gật đầu: “Đúng rồi, nhưng sao cậu cứ gọi cậu ta là bạn nhỏ?”

“Chẳng lẽ không phải?” Tiêu Việt nói: “Dáng vẻ cậu ta vừa nhìn thì nhiều lắm là mười mấy hai mươi tuổi, không phải bạn nhỏ thì là gì? Hóa ra ông chủ Nhậm thích tuổi trẻ?”

“Từ Triết Văn dẫn đến,” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, dừng một lát, vẫn nói: “Tôi vốn cũng không định làm gì với cậu ta, cũng không muốn cậu ta ở chỗ của tôi.”

Tiêu Việt nở nụ cười: “Vậy tôi tiện đường xách vali xuống giúp cậu ta?”

Nhậm Giang Lâm thở dài một hơi: “Đêm nay cậu, thật sự quyết định ở chỗ tôi?”

Tiêu Việt cười nói: “Chẳng thế thì sao? Tôi xuống dưới ngủ cùng cậu ta?”

Thấy Nhậm Giang Lâm không tiếp lời này, Tiêu Việt nói tiếp: “Ông chủ Nhậm à, giường chỗ anh rộng như thế, chia cho tôi một nửa chắc không có ảnh hưởng nhỉ.”

“… Tùy cậu vậy.”

“Vậy thì xuống thôi, lát nữa ăn cơm xong, chúng ta đi ngâm suối nước nóng.”

“Được.”

Đợi hai người đi đến nhà hàng ở tầng một, mấy người còn lại đã đợi ở đó từ lâu, gồm cả Tiêu Hướng Địch và Vương Ngôn Thành. Tiêu Hướng Địch vốn đã nói nhiều, lúc này nhìn thấy minh tinh thật, càng vô cùng thân thiện bắt chuyện với mấy vị kia, đuôi mắt cũng cười ra nếp nhăn.

Tiêu Việt đến đến bên cạnh hai người họ ngồi xuống, trêu ghẹo nói: “Nhiệt tình thế? Tao còn tưởng mày sẽ thẹn thùng đến nỗi nói không nên lời chứ.”

Tiêu Hướng Địch mặt mày hớn hở, “Anh khoan hãy nói, mấy minh tinh này cũng rất hiền hòa, vừa rồi em và Tiểu Thành tới quả thật hơi câu nệ, mấy người họ còn cố ý tìm bọn em nói chuyện.”

Nhậm Giang Lâm ngồi đối diện Tiêu Việt, không để lại dấu vết đánh giá hai người có nét tương tự Tiêu Việt, khẽ cười nói: “Hai người này chính là em trai cậu đúng không?”

“Ừ đúng, mặt rỗ này là em họ Tiêu Hướng Địch của tôi, em họ núi băng kia tên là Vương Ngôn Thành, học sinh cấp ba.”

Sau khi trò chuyện đơn giản, nhân viên phục vụ khách sạn đã lên đồ ăn, bữa cơm này ăn rất nhanh. Sau khi ăn xong Chu Hạ gọi mấy người đến KTV của biệt thự đi hát.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!