Ông Kiên liếc nhìn con rể cùng Trạch Dương xô xát thì lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy nghiêm nghị.
- Đây là bệnh viện, hai cậu ra ngoài kia đánh nhau.
Người còn chưa biết sống chết thế nào mà đánh nhau như những kẻ ngốc vậy hả?
Trạch Dương hất tay những người đang giữ mình ra, trở về ghế ngồi xuống.
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, chưa thấy một y bác sĩ nào ra khỏi phòng, tâm trạng càng lúc càng khó chịu.
Điện thoại của Tống Vinh gọi tới, hắn đi ra ngoài ấn nghe máy.
- Anh, đã bắt được hết rồi.
- Tra khảo để chúng khai ra người thuê chúng đi, bằng mọi giá.
Anh khó chịu nới lỏng cà vạt, cởi áo vest ném lên thành ghế, biểu hiện trên mặt thiếu chút nữa là có thể hù chết người khiến ai lỡ nhìn thấy cũng chẳng dám nhìn lại lần nữa.
Thân ảnh cao lớn nghiêng người bước vội về phía phòng cấp cứu.
Đầu hắn không ngừng suy luận, Cảnh Nghi sống lương thiện sẽ không có kẻ thù, vậy tại sao lại nhắm vào Cảnh Nghi hay cô chỉ bị vạ lây, người bị nhắm vào là Vũ Đan.
Dù có là ai thì hắn nhất định sẽ lấy mạng kẻ đã gây nên chuyện này.
Đèn phòng cấp cứu tắt, hai cô gái được đẩy ra khỏi phòng, hai vị bác sĩ cấp cứu chính bước ra đều thông báo một nội dung như nhau.
Truyện đề cử: Đừng Thích Em Như Vậy
- Vì va chạm mạnh nên không thể cứu đứa trẻ, còn người mẹ cần theo dõi thêm.
Mẹ Vũ Đan ngồi khóc hết nước mắt.
- Ông làm gì đi chứ? Có mỗi đứa cháu cũng không bảo vệ được, ông làm to để làm gì hả?
Ông Kiên vỗ vai vợ động viên, cũng chẳng nhìn Khánh Phi lấy một cái.
Sáng nay con gái ông nói đi khám thai, ông cho người đưa đi nhưng nó nhất định không chịu còn nói Khánh Phi sẽ đưa đi nhưng sao lúc con gái ông gặp nạn lại không có mặt cậu ta.
Trạch Dương ngồi bên giường bệnh, tay nắm tay Cảnh Nghi không rời nửa bước.
Lời trách cứ của bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai "Anh làm chồng kiểu gì mà không biết vợ mang thai bao lâu hả?"
Anh sợ không biết mình phải đối mặt với cô thế nào khi Cảnh Nghi tỉnh giấc.
Cô đã giữ đứa bé đến bây giờ là đã mong nó được sinh ra nhưng bây giờ lại không còn nữa.
Đêm đó, cô kêu mệt không phải vì ốm mà vì cô mang bầu sợ anh làm ảnh hưởng đứa trẻ.
Tại sao anh lại không nhận ra sự hoảng loạn của cô khi đó? Tại sao thấy cô khóc tủi thân khi nhắc đến cái thai của Mỹ Anh mà anh không nhận ra.
Chắc chắn, Cảnh Nghi đã phải đấu tranh tư tưởng để giữ đứa trẻ.
Bây giờ, cô tỉnh lại, anh biết nói gì với cô đây?
Trạch Dương trong lòng chợt cảm thấy thất bại, có một loại cảm giác không rõ, đau nhói đâm thật sau vào tim.
- Mami, con không ở cùng người nữa, con đi đây.
Tiếng đứa trẻ cứ ong ong bên tai "Mami, mami...".
Cảnh Nghi đứng nhìn nó lẫm chẫm rời đi, ôm ngực khóc nấc, muốn chạy theo mà chân cứ như bị ai giữ lấy.
Cô gào lên trong tuyệt vọng.
- Đừng đi mà, mẹ sẽ nuôi con, đừng đi...bé con quay lại đi...mẹ xin con đừng đi...
Trạch Dương thấy cô không ngừng khua tay, mắt vẫn nhắm nhưng lại gào khóc thành tiếng, miệng liên tục nói nhưng không nghe rõ âm thanh liền đem cả người cô ôm vào ngực mình.
- Nghi, anh xin lỗi, đừng như vậy? Anh sai rồi, anh xin lỗi.
Vậy nhưng cô dường như vẫn không chịu tỉnh mộng, tay vẫn đập loạn xạ vào người anh, tiếng khóc mỗi lúc một lớn khiến ai nghe được cũng không khỏi xót thương.
- Quay lại đi, mẹ xin lỗi, mẹ sẽ lo cho con, xin con...đừng rời bỏ mẹ.
Bác sĩ vào phòng, tay truyền của cô cũng bị máu dội ra trào ngược lên, họ giữ cô lại, tiêm thuốc an thần, lúc này Cảnh Nghi mới dừng lại không khua tay nữa nhưng dường như tiếng khóc chưa dứt, vẫn âm ỉ ở trong vòm họng.
Cảnh Nghi nằm mãi rồi cũng thức giấc, cô giật mình ngồi dậy, xoa bụng mình.
- Cảnh Nghi, cháu tỉnh rồi.
- Bác Lam, sao bác lại ở đây?
- Cậu chủ có việc ra ngoài nên gọi bác đến đây chăm cháu, cháu thấy trong người sao rồi.
Cô nắm lấy tay bác Lam, giọng nói hốt hoảng.
- Bác, gọi bác sĩ cho cháu, cháu muốn hỏi về đứa bé.
Sao cháu không cảm nhận được nữa vậy?
Bác Lam chạm tay lau khóe mắt, nắm chặt tay Cảnh Nghi vỗ về.
- Cảnh Nghi, cháu bị va chạm mạnh nên đứa trẻ...
Chẳng cần bác Lam nói hết, Cảnh Nghi đã đoán ra được rồi.
- Vậy là đứa bé thật sự đã rời bỏ cháu rồi.
Chắc nó thấy cháu từng có ý định bỏ nó nên mới ra đi vậy.
Có mỗi việc bảo vệ con mình mà cháu cũng không làm được rồi.
Ánh mắt Cảnh Nghi vô hồn, không có một giọt nước mắt nhưng khuôn mặt tràn ngập thê lương.
- Khi cháu biết mình có thai, cháu đã lo sợ hơn là vui mừng, bác biết không? Cháu đã đến viện để bỏ đi nhưng rồi không đành lòng nên giữ lại.
Cháu từng ngày cảm nhận con lớn lên trong bụng, cháu đã mong chờ ngày thấy mặt đứa bé nhưng bây giờ thì cơ hội ấy không còn nữa rồi.
Có lẽ ông trời thấy cháu không toàn tâm toàn ý với đứa trẻ nên đã mang nó đi rồi.
Bác Lam càng nghe cô nói càng không kìm nổi nước mắt, Cảnh Nghi vẫn nói bình thản, nhẹ nhàng đón nhận nhưng khảm trong tâm là nỗi đau đớn giằng xé thấu ruột gan.
- Mà sao trời tối rồi bác không bật đèn lên?
Bác Lam giật mình khi thấy Cảnh Nghi đã phát hiện ra.
Bà che miệng tránh phát ra tiếng khóc, Trạch Dương đã nói Cảnh Nghi bị tụ máu lớn chèn lên dây thần kinh thị giác nên trước mắt sẽ không nhìn thấy.
Vừa tỉnh dậy, vì mải để ý đến đứa bé mà cô không phát hiện ra nhưng bây giờ...!bà không biết phải trả lời thế nào? Nói ra thì quá tàn nhẫn, sợ cô sẽ không chịu đựng nổi.
- Sao bác lại im lặng? Tối thế này bác không thấy khó chịu sao? Bật đèn lên giúp cháu.
- Cảnh Nghi à...!bác..
- Bác về nấu đồ ăn mang đến đây đi.
Trạch Dương vào phòng thấy Cảnh Nghi đã tỉnh đòi bật đèn nên anh biết cô chưa phát hiện ra mình không nhìn thấy.
Bác Lam xiết nhẹ tay Cảnh Nghi dặn dò.
- Bác về nấu đồ ăn cháu thích rồi mang vào đây nhé!
Cảnh Nghi gật đầu, cô cảm nhận được mùi hương của Trạch Dương ngay bên cạnh.
- Anh bật đèn lên đi, tôi không thấy anh.
Cô không nghe thấy anh trả lời, chỉ thấy mình bị ôm vào lòng liền đặt hai tay lên ngực Trạch Dương đẩy ra xa.
- Anh không nghe thấy tôi nói sao?
Hắn lại kéo cô vào lòng còn cố ôm chặt hơn.
- Điện trong phòng vẫn sáng, em chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi..