Phí Dĩnh cho dù biết chuyện nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng, nhưng im lặng không có nghĩa là anh không quan tâm đến. Bình thường anh đối với Phí Anh ăn nói thoải mái không cần suy nghĩ nhưng sau khi biết được tâm ý của hai người thì sinh ra tâm lí dè dặt hơn hẳn. Mỗi một lời nói ra đều mang theo buồn bã, hơn nữa còn ẩn chứa những lời cảnh cáo mà nếu tinh ý liền có thể hiểu ngay được.
"Anh Anh, anh hỏi mày cái này mày trả lời thật lòng cho anh được không?"
Phí Anh đang ngồi dựa trên giường đọc sách một cách sảng khoái. Nghe Phí Dĩnh hỏi vậy thì cũng thành thật mà gật đầu đồng ý.
"Thì anh hỏi đi, mấy hôm nay sao thấy anh cứ dè dặt thế? Không phải lúc trước anh thích nói gì thì nói nấy à? Hôm nay còn bày đặt hỏi ý của em nữa, lạ ghê nhỉ?"
Phí Dĩnh nhìn Phí Anh chăm chú rồi bỗng nhiên lại có chút hối tiếc. Giá như năm đó anh không vì muốn đi đây đi đó, nhất quyết muốn đi nước ngoài du học có lẽ mọi thứ đã khác. Lúc trước anh mỗi ngày đều đem cậu ở bên mình bảo hộ thật kỹ lưỡng, không để bất cứ kẻ nào có ý đồ xấu với cậu. Nếu như mấy năm qua anh ở đây mỗi ngày để ý tới cảm xúc của cậu thì chắc chắn sẽ không có cớ sự như hôm nay. Đoạn tình này nếu như bị chặt đứt từ lúc ươm mầm thì sẽ chẳng có cơ hội vươn thành cây cao như thế này.
Chỉ tiếc là ngay lúc Diệp Châu và Phí Anh tìm được cảm xúc với nhau lại chẳng có một ai quan tâm tới. Cũng chẳng có một ai chịu nhìn xem rốt cuộc những đứa con, đứa em của mình đã thay đổi như thế nào. Bây giờ có muốn sửa sai cũng chẳng còn cơ hội nữa. Ba năm đối với một Diệp Châu yêu đến lụy tình thì có khi dài bằng cả cuộc đời. Còn ba năm đối với một tờ giấy trắng như Phí Anh rốt cuộc in hằn bao nhiêu nét vẽ nghuệch ngoạc của cảm xúc anh cũng không dám nghĩ. Càng xoay vòng uốn lượn thì càng khó tẩy xóa mà đối với một người càng đơn thuần thì càng dễ bị tổn thương.
"Anh bảo có chuyện hỏi em mà sao cứ ngồi thừ ra như vậy? Anh bị ốm, hay là mắc bệnh tương tư?"
Phí Dĩnh nghe Phí Anh nói vậy thì lại trở nên khẩn trương. Anh rất sợ những lời sắp nói ra sẽ làm cho đứa em trai mình hết lòng yêu thương tự ái. Nhưng nếu không nói anh lại càng sợ đến cuối cùng cậu muốn quay đầu lại không còn đường để trở về nữa.
"Mấy năm anh đi du học mày có quen ai không?"
Phí Anh cầm cuốn sách trên tay có hơi khựng lại một chút sau đó thì nhìn Phí Dĩnh bình tĩnh trả lời.
"Em có hẹn hò với một đàn chị học trên một khóa nhưng mà bị người ta cắm sừng. Sau đó thì em chủ động nói chia tay, thế là chấm hết."
"Quen trong bao lâu?"
"Gần hai năm...có lẽ là vậy."
Phí Dĩnh bỗng nhiên cảm thấy mình thật giống mấy bà thím thích soi mói chuyện của người khác. Càng soi mói thì càng muốn biết nhiều hơn một chút. Biết nhiều hơn một chút thì muốn biết đến tận gốc rễ ngọn ngành.
"Vậy...sau khi chia tay mày không quen ai nữa sao? Ý anh là không rung động với bất kỳ ai nữa à?"
Phí Anh có chút lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt Phí Dĩnh. Cậu dán chặt mắt vào cuốn sách trên tay ra vẻ khó chịu mà trả lời.
"Đó là chuyện riêng của em, anh hỏi làm cái gì vậy? Em không thích người khác khai thác vấn đề quá sâu đâu."
Phí Dĩnh nhìn Phí Anh đang cố gắng xù lông che đậy bí mật tày đình của mình thì cơn uất nghẹn lại kéo đến.
"Vậy mấy năm nay anh đi mày có thấy Diệp Châu nó yêu ai không?"
Phí Anh vẫn cúi đầu chăm chú nhìn vào cuốn sách. Miệng há ra trả lời giống như cậu đang thực sự tức giận vì Phí Dĩnh hỏi chuyện không liên quan đến mình.
"Cái đó anh nên đi hỏi anh ta đi. Chuyện của anh ta làm sao em biết được, anh hỏi nhầm người rồi."
"Mày và Diệp Châu đang hẹn hò có phải không?"
Phí Anh nghe câu này thì cuốn sách trên tay không giữ nổi nữa mà trực tiếp rơi xuống trước sự dò xét của Phí Dĩnh. Cậu nhìn anh trân trân sau đó lại cúi đầu chuyển mắt sang hướng khác, tay đồng thời nhặt lại cuốn sách, giống như mới vừa rồi không có nghe thấy chuyện gì cả. Phí Dĩnh nhìn thái độ của Phí Anh như vậy cũng chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Đứa em này có lẽ cũng thực sự chấp nhận tình cảm với Diệp Châu mất rồi.
"Mày nhìn anh cái đi, nhìn vào mặt anh mà nói chuyện chứ đừng có giả bộ đọc sách làm gì. Cuốn sách mày còn cầm ngược thì mày đọc bằng cách nào đây? Nhìn anh mà trả lời cho tử tế, đừng trốn tránh nữa."
Phí Anh vẫn ngoan cố không chịu ngẩng đầu. Bàn tay đã run lên bần bật mà trở đầu sách tiếp tục làm ra vẻ như bản thân mình không có bí mật gì giấu diếm. Phí Dĩnh thấy cậu cố chấp che giấu sự thật như vậy thì nổi nóng giật lấy cuốn sách trên tay cậu quát.
"Tao bảo mày nhìn lên đây nói chuyện cơ mà. Thằng chó chết kia nó đã thừa nhận thì mày còn muốn trốn tránh cái gì nữa?"
Nghe thấy Phí Dĩnh nói Diệp Châu đã thừa nhận chuyện của bọn họ thì Phí Anh mới trợn tròn mắt mà nhìn anh.
"Anh...anh hai."
"Diệp Châu nó đã nói ra sự thật rồi cho nên mày đừng có giả vờ nữa. Không phải tự dưng anh lại lôi này ra nói chuyện vớ vẩn đâu."
Phí Dĩnh nói trong tức giận nhưng lòng thì đau như cắt da cắt thịt. Nhìn đứa em trai trước mặt này sớm đã quen mùi yêu đương sai trái khiến anh càng không cam tâm.
"Bây giờ thì nói thật được chưa?"
"Anh hai...em...em..."
Phí Dĩnh nhắm chặt hai mắt cố gắng lấy bình tĩnh để không phải động thủ với Phí Anh. Hai bàn tay nắm chặt khiến móng tay cắm vào da thịt như muốn rách.
"Bỏ nó đi được không?"
Phí Anh cúi đầu hai tay vân vê góc áo của mình vừa lắc đầu vừa ấp úng.
"Em...em không làm được."
"Tại sao? Tại sao không làm được? Diệp Châu nó nói mày chưa từng thừa nhận tình cảm đối với nó mà. Tại sao bảo mày bỏ nó thì mày không làm được?"
"Em..."
Phí Dĩnh hung hăng cầm lấy cuốn sách bên cạnh Phí Anh mà ném mạnh xuống sàn. Tưởng chừng nếu anh không cố gắng kìm nén nhất định sẽ cho cậu kết cục giống với Diệp Châu mấy hôm trước.
"Để ba mẹ biết chuyện thì mày phải làm thế nào? Có bao giờ mày nghĩ, hai đứa mày biến thành cái dạng này nhất định sẽ khiến mọi thứ vỡ nát hết không? Danh dự của cha mẹ, của gia đình, của mày và cả nó nữa, danh dự đó còn không?"
"Em xin lỗi..."
"Tụi mày chỉ biết mở miệng nói xin lỗi. Xin lỗi thì làm được cái gì hả?"
Phí Dĩnh thở mạnh lấy tay đấm vào tường cho hạ hỏa. Anh muốn im lặng, hoàn toàn không muốn làm thế này với Phí Anh. Nhưng mấy ngày nay thấy cậu gần như là chìm đắm vào Diệp Châu đến không còn biết gì cả. Mỗi ngày đều thẩn thờ đợi tin nhắn của hắn, ngày nào không nói chuyện thì như người mất hồn. Không gặp được liền ôm khư khư chiếc điện thoại không rời, thậm chí cơm còn muốn không ăn.
"Nếu chưa thừa nhận thì nghĩa là tình cảm còn chưa nhiều. Nếu như mày muốn sống một cuộc sống không phải cúi mặt xuống đất mà đi thì ngay lập tức chia tay nó đi."
"Anh hai..."
"Mày không làm được sao? Mày bảo mày ghét nó cơ mà, sao không tiếp tục ghét nó nữa mà lại thành ra thế này? Bỏ phí cả cuộc đời như vậy có đáng không?"
Phí Anh nhìn Phí Dĩnh sau đó thì nước mắt bắt đầu rơi. Thấy cậu trở nên thụ động như vậy thì anh càng cảm thấy bực mình, rốt cuộc không nhịn được mà đánh một cái rõ đau vào người cậu.
"Có phải cả nhà nuông chiều mày quá cho nên mày phát điên rồi đúng không? Nó chỉ nói ngon ngọt mấy câu mày liền đi theo nó. Nó là người như thế nào mày nghĩ mày hiểu được sao? Tao là bạn thân của nó còn chẳng bao giờ ngờ được sẽ có ngày nó trắng trợn đem em trai tao thu về tay như thế này. Mày nghĩ mày hiểu nó được bao nhiêu hả?"
Phí Anh thấy Phí Dĩnh nói như vậy thì bản năng bảo vệ người thương lại trỗi dậy. Cậu trợn mắt nhìn anh mà cãi lại không chừa mặt mũi.
"Anh tưởng anh là bạn thân thì anh hiểu hơn em chắc? Không ai hiểu anh ấy hết, em cũng chưa chắc đã hiểu hết. Chẳng ai chịu bỏ thời gian ra xem anh ấy muốn cái gì đâu. Anh ấy thích cái gì liệu có ai biết không? Anh đừng nói với em rằng ngày tốt nghiệp đại học mà không một người thân nào đến chính là bình thường. Những thứ cơ bản nhất mà anh ấy nên có thì lại không có. Không một ai hiểu anh ấy hết!"
"Lại còn anh ấy, yêu nhau như vậy thấy sung sướng không? Lén lút, lừa dối mọi người như vậy có thấy thoải mái không?"
Phí Anh lắc đầu sau đó lại cố gắng nói mấy câu bổ sung.
"Không thoải mái cũng không sung sướng nhưng mà đó là tình cảm của em. Anh không có quyền dạy em phải làm thế này hay thế kia. Anh là anh trai em chứ không phải là em. Anh không phải là em, anh không hiểu được cảm xúc của em đâu."
Phí Dĩnh nghe xong câu này thì máu nóng lại dồn lên não mà chỉ tay vào mặt Phí Anh quát.
"Cảm xúc của mày là cùng với nó yêu đương như thế à? Cảm xúc của mày là nhất cho nên không cần quan tâm tới mặt mũi của ba mẹ sẽ để ở đâu sao?"
"Không phải như thế, không phải như anh nói. Em không muốn như thế bao giờ cả nhưng mà em không quay đầu được. Em chỉ muốn Diệp Châu thôi em không muốn người khác."
Phí Dĩnh cuối cùng không kìm được mà vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Phí Anh. Đây có lẽ cũng là điều mà cậu đã lường trước rồi cho nên cũng không quá bất ngờ nữa.
"Mày lo cho thân mày đi đừng có dính dáng tới nó nữa. Nó không buông ra được thì mày trực tiếp buông, kiểu gì thì cả hai phải tách nhau ra. Hai mươi mấy năm lớn lên cùng nhau bây giờ chúng mày ra đường ôm ấp để người ta nhìn thấy thì không cảm thấy xấu hổ à? Thằng chó đó nó sống chết ra sao thì mặc xác nó, mày là em tao thì tao phải lo cho mày. Coi như tao xin mày đó đừng có ở trước mặt người khác mà nói mấy lời như thế này. Cũng đừng tiếp tục dây dưa với nó nữa, tình cảm này là sai trái rồi, không thể tiếp tục đâu."
Phí Anh không thể hùng hổ mà cãi lại lời Phí Dĩnh. Cậu chỉ biết ngồi bó gối thu lu một đống trên giường ấm ức vừa khóc vừa lắc đầu.
"Anh hai đừng nói cho ba mẹ biết, em không muốn chấm dứt với Diệp Châu đâu."
"Rốt cuộc thì hai đứa chúng mày bị làm sao thế? Con gái xinh đẹp nhan nhản ngoài kia sao không chịu thương lại đi đâm đầu vào nhau như vậy? Ba sẽ giết chết mày cho mà xem, ông ấy nhất định sẽ làm như thế. Không chỉ có mày mà nhất định không tha cho cả Diệp Châu. Mày nghĩ tao không đau lòng hay sao? Hai người thân thiết kề cận mình thành ra thế này mày nghĩ tao có thể không quan tâm mà yên ổn sống thoải mái được à?"
Phí Anh nước mắt ngắn nước mắt dài vội vàng tụt xuống khỏi giường vừa quỳ vừa lết tới ôm chân Phí Dĩnh cầu xin.
"Anh hai, anh đừng nói cho ba mẹ biết, em thực sự không thể bỏ Diệp Châu được."
Phí Dĩnh thấy Phí Anh vứt luôn cả mặt mũi mà quỳ gối cầu xin mình thì càng cảm thấy khó chịu. Vì cái gì mà một đứa em cao ngạo không chịu khuất phục, chưa từng quỳ gối khom lưng trước bất kỳ ai lại vì một người mà trở nên hèn mọn như vậy. Anh có cảm giác bàn tay mình rất muốn túm lấy tóc của cậu sau đó giật mấy cái rồi đánh cho một trận mới hả dạ.
"Mày bỏ tay ra khỏi chân tao đi, nhìn xem mày bây giờ có bao nhiêu hèn mọn đây hả? Kiêu căng lúc trước chạy đi đâu hết rồi? Tự ái cao vượt đầu lúc trước chết đâu hết rồi?"
"Hôm nay đánh em cũng được, chửi em cũng được nhưng mà em xin anh đừng nói cho ba mẹ biết. Chỉ cần anh đừng nói cái gì em cũng nghe theo anh, tuyệt đối không hỗn láo rồi cãi lời anh nữa."
Phí Dĩnh nghe mấy lời này thì vừa buồn vừa chán nản mà đáp lời Phí Anh.
"Mày không chịu bỏ nó thì mày đang cãi lời anh mày rồi còn gì nữa mà hứa với xin."
"Anh hai giúp em đi mà, nếu như hai người biết nhất định sẽ ghét Diệp Châu. Ba nóng tính lại nghiêm nghị như vậy chắc chắn là đánh chết anh ấy mất. nếu ba không thể đánh thì nhất định sẽ nói với bác Lý, mà bác Lý đành thì...thực sự đáng sợ lắm."
Phí Dĩnh hất chân một cái khiến Phí Anh chưng hửng ngã ra sàn. Anh cũng không nỡ thấy cậu khổ sở van xin như vậy nhưng mà cũng không thể cứ như vậy dung túng. Thời gian qua anh thực sự đã suy nghĩ đến nỗi ngủ cũng không ngon giấc. Ngay cả Diệp Phong là người mà anh tin tưởng nhất mà cũng không thể hé răng ra kể lể dù chỉ một câu.
"Mày bám vào chân tao làm gì? Thương nó nhiều thế cơ à? Còn sợ nó bị ba đánh chết. Mày không sợ trước khi nó bị đánh chết thì mày cũng tiêu đời trước cả nó sao? Yêu rồi thì quên thân luôn nhỉ, tốt đẹp quá tao hết đường nói nổi nữa rồi."
"Anh hai..."
Phí Dĩnh còn một việc cuối cùng muốn hỏi Phí Anh nhưng lại sợ mình vô duyên quá. Anh vớ lấy ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch rồi bình tĩnh ngồi xuống giường, dùng ánh mắt cực kỳ thâm thúy mà nhìn cậu. Trong đầu phán đoán được mức độ quan hệ của hai người tuyệt nhiên không còn ở mức trong sáng nữa. Nghĩ tới đó thì miệng lại không nhịn được mà phun ra một câu khiến cậu mặt đỏ lan tới tận cổ.
"Đã ngủ với nhau chưa?"
Phí Anh cúi đầu không trả lời, mặt mày cũng đỏ tới muốn phát ra lửa khiến Phí Dĩnh càng cảm thấy Lý Diệp Châu kia là một kẻ không ra gì. Tuy nhiên anh vẫn là nhỏ nhẹ hết mức có thể để nói chuyện với cậu, vẫn muốn xác thực trước rồi mới tính sổ sau.
"Biểu cảm đó nghĩa là sao?"
"Em...em..."
"Rồi à? Đã ngủ với nó rồi có đúng không?"
Phí Anh cúi đầu càng thấp, hai tay bởi vì quá hoảng loạn mà cứ cào lui cào tới trên sàn nhà. Nhìn cậu bây giờ như thực sự muốn trở thành một con chuột, ngay lập tức đào một cái hang rồi vĩnh viễn chui xuống đó không bao giờ ngoi lên nữa. Đang lúc cậu còn chưa thoát ra khỏi sự xấu hổ thì đã nghe tiếng chửi của Phí Dĩnh vang lên trên đỉnh đầu. truyện tiên hiệp hay
"Mẹ nó! Lý Diệp Châu chó chết này!"
Nói xong liền thấy Phí Dĩnh tức giận đến run người mà đứng dậy muốn đi ra ngoài. Phí Anh càng thêm hoảng sợ mà bắt lấy cánh tay anh, ánh mắt hoang mang vô cùng.
"Anh hai định đi đâu?"
Phí Dĩnh hai mắt như hai đốm lửa hướng Phí Anh mà trừng lên trông không khác gì loài thú dữ.
"Tao đi giết nó, cái loại khốn nạn như nó không thể tồn tại được. Ngay cả đứa đáng vai em mình mà nó còn gạ tình được thì còn cái gì nó không làm được nữa đây."
"Anh ấy không phải như anh nghĩ đâu, anh tin em đi mà. Diệp Châu thực sự không phải người như vậy."
Phí Dĩnh không chịu nghe Phí Anh nói mà giằng tay cậu ra chạy xuống nhà lấy xe đi tìm Diệp Châu tính sổ. Những tưởng bản thân đã có thể bỏ qua cho hắn bởi vì dù gì thì hắn và Phí Anh vẫn còn yêu đương trong sáng. Thế nhưng mà đã đốn mạt đến mức dụ luôn cả em trai anh lên giường rồi thì không còn gì để nói nữa. Hai anh em một trước một sau chạy xuống lao ra cửa như một cơn gió khiến ba mẹ Phí cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
"Hai đứa chạy đi đâu mà vội vàng thế kia? Anh Anh làm sao mà mặc cả đồ ngủ chạy ra đường rồi?"
Không một ai nguyện ý đứng lại cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng mà cứ thế bám đuôi nhau chạy ra gara.
"Anh mở cửa xe cho em..."
"Cút vào trong nhà, mày mà đi theo là tao đánh chết nó luôn."
Phí Anh hai mắt trợn lên trông thực sự đáng sợ. Cậu chặn trước đầu xe lấy tay đấm vào cửa kính đến đỏ cả hai tay.
"Em nói anh mở cửa xe ra cho em, em không cho anh đi."
"Mày điên thật rồi!"
Mặc kệ Phí Dĩnh có chửi bới thế nào Phí Anh vẫn gan lì đứng trước đầu xe chặn người. Không thể tự mình lái xe thì Phí Dĩnh vẫn không chịu bỏ cuộc mà xuống xe chạy ra ngoài vẫy taxi. Anh vẫn nghĩ Phí Anh sĩ diện cao như thế hiện tại còn đang mặc trên người bộ đồ ngủ nhất định sẽ không dám ra đường.
Thế nhưng mà Phí Dĩnh lầm to rồi, đúng như lời anh nói Phí Anh yêu vào liền phát điên. Cậu bắt một chiếc taxi chạy bám ngay phía sau chiếc xe mà anh ngồi, tuyệt đối không để anh động thủ với Diệp Châu. Trong lòng cậu không yên liền theo thói quen sờ vào túi lấy điện thoại gọi cho Diệp Châu. Lúc này mới phát hiện ra quần ngủ không có túi, điện thoại cũng vì thế mà ở nhà luôn. Không có cách nào liên lạc được với hắn cho nên cậu bây giờ còn nóng ruột hơn là chính mình bị đánh.
Phí Anh bám theo xe Phí Dĩnh tới tiệm bánh của Diệp Châu. Lúc xe vừa trờ tới đã thấy hắn đứng sẵn ở đó chờ rồi. Chẳng biết họ nói cái gì mà Diệp Châu leo lên xe taxi của Phí Dĩnh đi tiếp. Cậu ngồi xe phía sau tiếp tục bám đuôi, đi được một lúc mới thấy chiếc xe phía trước dừng lại ở một khu đất trống. Ở đây địa điểm vắng vẻ lại chỉ có hai người đang trong tâm thế chuẩn bị đánh nhau một sống một chết. Nghĩ thế nào cũng không thể ngó lơ được, bọn họ tuy là thân nhau như ruột thịt nhưng mỗi lần có chuyện liền đánh đến biến dạng. Cậu nhất định phải can ngăn họ khỏi cảnh đầu rơi máu chảy.
Không ngoài dự đoán, chiếc taxi vừa rời khỏi hai người họ đã lao vào đánh nhau. Đa phần là Diệp Châu kháng cự chứ không đánh lại Phí Dĩnh. Có lẽ hắn biết tội của hắn lớn lắm cho nên cho dù bị đánh thì cũng là chuyện thường tình, hắn hoàn toàn không có tư cách động thủ. Phí Anh thấy hắn nhẫn nhịn như vậy thì không chịu được vội chạy tới. Những cú đánh của Phí Dĩnh căn bản không phải hạng nhẹ. Chỉ mới động thủ mấy cái đã khiến hắn chảy máu mũi rồi.
"Cái loại khốn nạn như mày đúng là không nên tồn tại làm cái gì cả. Tao còn tưởng mày còn có chút lương tâm. Chẳng thà mày bớt đi cái dục vọng ngu dốt của mày đừng có đụng vào người nó thì tao cũng chẳng phải sống chết với mày làm cái gì. Lý Diệp Châu, tao thực ghê tởm mày."
Diệp Châu nắm chặt hai bàn tay áp chế tham vọng vùng lên phản kháng đang nhen nhóm trong người mình. Hắn cứ đứng ở đó mặc cho Phí Dĩnh cứ miệt mài chửi mà không có ý định phản kháng. Những tưởng bọn họ cứ như vậy giải quyết ân oán thì bất ngờ lại thấy Phí Anh chay tới trong bộ dạng nhếch nhác khác xa với thường ngày.
"Anh hai đừng đánh nữa, lỗi cũng là do em, anh hà cớ gì cứ phải tìm anh ấy tính sổ? Anh muốn tính thì tính lên người em đây này."
"Anh Anh..."
Diệp Châu mơ hồ nhìn về phía Phí Anh, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày cậu dám đứng ở trước mặt người nhà mà bênh vực hắn. Chỉ chừng đó thôi đã khiến tâm hắn bắt đầu mềm ra như nước. Hắn còn quên luôn cả lý do vì sao bản thân cùng Phí Dĩnh tới nơi này đánh lộn mà vô thức đi về phía cậu. Hai hàng máu mũi đã chảy tèm lem cũng không cản được hắn.
"Bọn mày đang làm cái đéo gì trước mặt tao vậy?"
Thấy giọng điệu của Phí Dĩnh gần như đã đạt đến giới hạn thì Phí Anh như phát run mà ôm chặt Diệp Châu nói.
"Anh đừng đánh anh ấy nữa, Diệp Châu cũng biết đau mà."
"Anh Anh..."
Diệp Châu thấy Phí Anh một mực đứng chắn phía trước mà ôm hắn thì không nỡ. Hắn liền nhỏ tiếng gọi tên cậu ý bảo cậu mặc kệ hắn kẻo bị liên lụy. Nhưng mà cậu thực sự chẳng nghe lời bất cứ ai cả, chỉ làm theo những gì lí trí mách bảo thôi. Vòng tay càng ôm hắn đến chặt thêm một chút rất không nể nang gì mà nói.
"Anh ôm em đi, anh đứng một mình nhất định sẽ bị đánh. Anh của em đánh đau lắm, em biết anh đau mà nên đừng chịu một mình."
"Lỗi là của anh mà, cứ để cho nó đánh có khi anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn."
"Không được! Cho dù là như vậy anh cũng không được đứng yên cho người ta đánh. Anh nghe lời em đi, hôm nay em bảo vệ anh."
Đừng ai trách Diệp Châu lụy tình bởi vì hắn còn có một loại cảm giác đối với Phí Anh còn đáng sợ hơn một chữ lụy kia nữa. Hắn lúc này hoàn toàn nghe lời cậu mà vòng tay qua ôm chặt lấy người trong lòng mình.
"Dĩnh, tôi xin lỗi nhưng mà người này tôi yêu, tôi không buông được."
Phí Dĩnh không dám tin vào mắt mình, Phí Anh thực sự hết thuốc chữa mất rồi. Bọn họ bây giờ ngay cả viêc giấu giếm cũng không màng đến nữa.
"Anh Anh, mau qua đây."
Phí Anh vẫn không nới lỏng vòng tay ôm Diệp Châu mà đưa lưng về phía Phí Dĩnh trả lời.
"Không! Nếu anh muốn đánh thì đánh em đi."
"Đừng để anh phải động thủ với mày, mau buông nó ra rồi bước qua đây ngay."
"Đúng rồi! Em điên rồi, em điên rồi cho nên mới thành ra như thế này. Anh mặc kệ là em có thừa nhận hay chưa, mặc kệ em có yêu hay là không nhưng mà giống như lời Diệp Châu nói lúc nãy. Anh hai, em không buông được, em không buông được người này."
Diệp Châu máu mũi ban nãy đã khô cứng cộng thêm những lời nói này vừa phát ra từ chính miệng Phí Anh khiến hắn có cảm giác muốn ngất đi rồi. Bảo bối của hắn vậy mà xem trọng hắn đến như vậy, tình cảm dành cho hắn là hoàn toàn nghiêm túc. Hắn còn đang mơ màng với hạnh phúc nhỏ bé của mình thì tiếng Phí Anh thêm một lần cất lên.
"Nếu gia đình còn không chấp nhận thì người ngoài cũng chẳng có ai thèm chấp nhận đâu. Nếu như anh không chấp nhận được có đứa em như em thì đánh cho em chết. Nếu anh không đánh chết được thì để cho em chạy trốn, em tuyệt đối không muốn đối mặt. Em không can đảm như anh nghĩ cho nên nếu không thể che giấu thì em sẽ chạy trốn khỏi nơi này."
Phí Dĩnh thấy Phí Anh gần như bất chấp tất cả mọi thứ để cùng với Diệp Châu làm sai thì hướng cậu nói nhỏ nhẹ hẳn.
"Anh Anh, mày nghe lời anh hai đi về nhà đi. Không thể hành xử cảm tính thế được đâu, còn bao nhiêu người nữa đâu phải chỉ có hai đứa mày đâu chứ. Nghe lời anh đi qua đây đi, đừng tiếp tục vào sai lầm nữa."
Phí Anh không nói thì thôi mà đã nói rồi thì càng nói càng hăng. Vẫn chưa chịu dừng lại cậu còn không kiêng dè mà ở trước mặt anh trai mình nói thẳng thừng.
"Em ngủ với anh ấy rồi thì có làm sao? Em thích ngủ cùng Diệp Châu không phải một lần mà là nhiều lần. Hôm nay em cũng muốn ngủ cùng anh ấy, ngày mai cũng muốn. Mỗi ngày đều muốn thì anh làm gì em?"
Phí Dĩnh nghe mấy lời này thì muốn cao huyết áp. Anh vỗ trán mấy cái rồi tự nhiên cười như điên dại.
"Anh Anh, mày cuối cùng cũng khiến anh vượt qua được giới hạn rồi. Mẹ nó, nhân sinh quan của tụi mày nó lạ lùng đến nỗi tao thực sự bó tay rồi."
Phí Dĩnh vừa dứt lời thì Diệp Châu cũng không nhịn được mà cười thành tiếng. Hắn cảm thấy nhân sinh quan của hắn cũng thực sự thay đổi rồi. Mà người khiến hắn nhận ra điều này không ai khác ngoài Phí Anh.
"Anh cười cái gì? Tôi nói ra để cho anh cười đấy à? Tôi ở đây để bảo vệ anh mà anh dám cười tôi hả? Tôi cho anh chết, cho anh chết."