Lam Linh lại trở lại cuộc sống gà bay chó chạy của mình. Lịch trình học căng tới nỗi Lam Linh đau đầu. Lên lớp hay ở nhà cô nhức hết hai bên thái dương. Vì dây thần kinh của cô yếu nên cứ căng là lại đau. Thời gian ở trên trường còn nhiều hơn cả ở nhà.
1 ngày 24h, cô học 16 tiếng trên trường còn 8 tiếng thì 5 tiếng ngủ, 3 tiếng làm việc nhà và nghỉ ngơi. Nếu có ai hỏi Đình Thái làm gì thì nói luôn là nó chỉ chơi vơi nấu nồi cơm.
Hôm nay, cô lại học đến tận 22:01 mới từ trường về nhà. Trời đổ tuyết, rất lạnh Lam Linh đi xe về cóng hết cả tay.
..........
Hôm sau lên trường, cô đã ho rát cả họng, thằng Bình bảo:
"Mày uống thuốc vào không thì lại liệt giường."
"Trưa về mua, giờ mua kiểu gì."
"Xuống nhà cô Hương hỏi xem."
"Thôi, không xuống đâu."
Lam Linh thật sự rất khó sử khi làm phiền người khác nên cái gì làm được thì cô luôn làm hết, và kể cả không làm được thì cố gắng làm, hay chuyện gì của lớp cô luôn một mình hoàn thành.
Lam Linh khàn giọng hỏi Bình:
"Chiều nay nghỉ à?"
"Ừm, chiều cô có việc nên nghỉ."
"Có học thêm không?"
"À có, chiều học văn đấy."
"Ừm."
Azzz.... tưởng nghỉ, chắc chiều nay xin cô nghỉ buổi. Lam Linh ngẫm nghĩ, rồi lại gạt sang một bên vì cô đã nghỉ nhiều quá rồi, còn nữa tuần sau là thi rồi không còn thời gian.
Buổi chiều, đi học cô vẫn còn tỉnh táo, chỉ là đầu đau kinh khủng. Trong giờ, Lam Linh giơ tay lên day day hai thái dương tình cờ thấy Thanh Vũ đang nhìn mình. Cô thấy vậy hơi xấu hổ vì người mình thích thấy cảnh mình đang tồi tệ hơn cả chữ tệ.
Năm nay đi học thêm bỗng Lam Linh nổi hứng nhảy lên bàn đầu ngồi. Thanh Vũ thì lại chui xuống tận bàn cuối. May sao cô với anh ngồi cùng tổ bên ngoài của lớp. Cô ngồi dựa vào trường thì anh ngồi bên ngoài chỉ mỗi tội đứa ngồi ngay đầu đứa ngồi bàn cuối cùng mà thôi.
Tuần sau là thi rồi nên cô Ngà đang cho lớp ôn lại các tác phẩm để thi cuối kì. Đau lòng gì đâu, trường khác trích thơ cho làm trường này thì không thèm trích bắt học thuộc.
Lam Linh quay xuống hỏi thằng Bình xem có viên kẹo ngậm ho nào không vì nó cũng ốm. Mà còn nặng hơn cả cô. Có ba đứa đội tuyển thì được mỗi Long là khoẻ re, còn lại cô và Bình ốm.
"Này, có viên kẹo nào không?"
"Hết rồi."
Lam Linh sụt sịt, rát hết cả họng.
"Nãy còn mà, thì thằng Hà xin mất rồi."
Cô cho thằng Hà một ánh mắt làm cho nó vội vàng phòng bị không thì chết.
Tối về, mẹ đã mua thuốc cho Lam Linh, nhưng cô nhìn vào thức ăn trên bàn dù toàn món ngon nhưng không thể nào làm cho cô muốn ăn. Lam Linh muốn đặt đũa không ăn nhưng bị mẹ gank, cô đành phải chia bát cơm đầy còn đúng một nửa chưa đủ 1 người ăn, cố gắng ăn hết bát cơm để uống thuốc.
Nửa đêm, Lam Linh đau hết cả người tỉnh dậy, sờ sờ chán tưởng mình đắp chăn nên nóng cô không quan tâm cho lắm. Nhìn đồng hồ mới có 1:41 sáng. Cô lại nằm xuống cố ngủ.
........
Tầm 5:59 phút sáng, Lam Linh bị gọi tỉnh, tiếng chuông điện thoại reo liên hồi. À, ba cô gọi, Lam Linh mở điện thoại mơ màng nói:
"Dạ~."
"Dậy đi con, muộn rồi."
"Vâng ạ."
Ba đi làm xa mà sao hôm nay lại gọi cho cô nhỉ? Nghĩ thế nhưng Lam Linh không quan tâm lắm. Tắt điện thoại cũng là lúc mất điện.
Giọng khàn khàn pha chút ngái ngủ lên tiếng:
"Xui thế~ chưa gì mất điện."
Sờ lên mặt mình, thấy ấm ấm, tưởng đắp chăn dày quá nên cô lại bỏ qua nó. (Chị nhà đắp ba cái chăn bông đó) Dậy vệ sinh cá nhân, xuống nhà thì Đình Bảo đúng lúc vào sân nhà cô, Đình Thái thì ở trong phòng Lam Linh lại gào lên, nhưng có sức đâu mà gào.
"Dậy~~ khụ...khụ....."
Đình Thái dậy từ lâu sớm hơn cả chị mình nên nghe cô nói là nó mở của phòng ra ngoài rồi.
Đình Bảo nhìn thấy Lam Linh cái là cậu giở cái giọng bức xúc:
"Cay thế không biết, cái thằng thợ điện tự dưng cắt điện làm em gội cái đầu xong không có máy sấy để sấy tóc. Giờ chả lẽ để đầu này lên trường sao!"
"Thì chịu chứ sao, cố một hôm thôi. Lâu ngày mới mất điện mà."
"Nhưng không tạo nếp được."
"Thôi, chịu đi biết làm gì được đâu."
Nói thế nhưng cô cũng không thích khi mất điện cho lắm.
Lúc lên xe, Lam Linh nói:
"Bảo, đưa áo cho chị mượn."
"Em có mang đâu mà cho chị mươn được. Áo chị đâu."
"Qua mẹ vứt hết vào máy giặt rồi."
"Hết cứu!"
Lam Linh không có lấy áo của Đình Thái vì nó còn phải mặc chứ, với cả nó cũng ốm. (Gia đình này chắc còn mỗi hai vợ chồng là không ốm.) Thế là Lam Linh lại mặc áo giữ nhiệt, hai cái áo len dày đi học. Nhưng chịu sao được cái rét này. Lên lớp là đóng hết cửa vào cho ấm.
Hôm nay, Đào Linh vẫn nghỉ, điều nay làm Lam Linh hơi trống vắng. Bởi trong lớp chỉ có Lam Linh nói chuyện, tâm sự với cô bạn cùng bàn này. Đào Linh nghỉ làm cô buồn muốn ở nhà.
Vì ốm nên nay cô đeo khẩu trang, nhưng cứ thấy mình mệt mỏi, đau hết cả người, lại còn thêm triệu chứng đau đầu dai dẳng. Sờ lên trán mình thấy hơi nóng, sờ sang hai má Lam Linh giật mình gì mà nóng vậy. Nhờ thằng Bình xem thử ai dè, cô sốt cmn rồi.
"Mày ổn không đấy, hay là xuống nhà cô Hương nhé."
"Thôi, ở trên lớp đi. Nhỡ cô đi có việc rồi."
Bình cũng chả nói gì nữa. Cái tính cứng đầu này chỉ có ba người mới chữa được thôi. Người đầu tiên chính là Thanh Vũ, tiếp theo là cô Hương rồi mới đến mẹ của Lam Linh.
Lam Linh cứ mơ màng, lúc thì nằm gục ra đấy, may mà Lan Hương nó chạy xuống chỗ cô ngồi. Đưa cho cô cái viên kẹo ngậm không thì giờ cô thổ huyết mất.
Thanh Vũ ở bên trên cũng thấy tình trạng của Lam Linh. Anh không biểu hiện gì ra bên ngoài nhưng mà.......tần suốt anh quay xuống nhìn cô nhiều gấp đôi hai ngày cộng lại.
Lam Linh thì biết chứ, cô rất giỏi đọc tâm trạng hay lời nói của người khác qua hành động nên cô biết Thanh Vũ đang lo lắng cho mình. Dù ốm đấy, nhưng cô vẫn nhìn anh xem anh có viết bài đầy đủ không.
Nhớ lại, hôm qua đã ốm rồi còn phải đọc bài cho cả lớp viết bài nên bệnh tình của Lam Linh mới chuyển biến nặng như này. Thi thoảng anh đang viết bài, cô lại giở chứng giơ hình trái tim lên chỗ anh.
Con Hồng Ánh biết cô giơ trái tim nhưng chả làm được gì. Thanh Vũ thì viết xong nằm bò ra bàn tình cờ thấy cảnh cô giơ như vậy, mặt anh không đỏ nhưng tai anh đỏ.
Lam Linh ốm, cô bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc dài, sắp thi rồi nên Lam Linh dặn lòng là cố lên, nốt buổi sáng là chiều được nghỉ rồi.
Thanh Vũ lo lắng cho Lam Linh, lúc về anh đợi đến lúc hai đứa em cô đón về thì mới lên xe về cùng thằng Tân.
Mệt chưa mọi người?
Cố lên nhé, sắp được rồi. Chỉ cần cố chút nữa thôi. Mệt không đi nữa nhưng thành công ngay trước mắt rồi đừng bỏ cuộc nhé.❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️