Hai tên nhà giàu này, muốn tìm cảm giác tồn tại trên người Vương Thành, có điều lại đụng phải cục đá rồi. Vương Thành cũng không phải người dễ bắt nạt.
Mấy người đợi hồi lâu cũng không cũng không thấy Vương Thành quay lại, lại bắt đầu ở bên cạnh giễu cợt.
“Tên nông thôn nghèo đó sao còn chưa quay lại, không phải là không có tiền nên chạy rồi chứ?
“Đúng đó chị hai, chị tìm tên bạn trai nghèo như vậy sao được, có cần để em giới thiệu cho chị một công tử nhà giàu không?” Thi Hiểu Vũ nhìn lướt qua Hà Hiểu Nghiên, mặt kinh bỉ nói.
“Không cần, lo tốt chuyện cô là được rồi.” Hà Hiểu Nghiên hơi tức giận, nhưng cũng rất lo lắng cho Vương Thành, lâu như thế rồi anh còn chưa quay lại, không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Đúng lúc cô muốn gọi đt cho anh, Vương Thành đã chạy lại.
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.” Vương Thành cười nói.
“Không chạy mất là được rồi, tôi còn tưởng anh không có tiền chạy mất rồi chứ.” Mã Đình Đình nói một cách đầy khinh bỉ.
“Đi thôi, đến Vưởng Phủ lầu.” Sau đó Chân Thiên Vân nói.
Vương Phủ lầu là một tòa nhà bán hàng tương đối xa xỉ ở phố Mạn Đức La, đồ vật bên trong bán cực kì đầy đủ, quan trọng là đều là thương hiệu quốc tế, giá cả cực kì đắt, người bình thường vào đây cũng chỉ xem như là biết thêm kiến thức, rửa mắt.
Có điểu người có thể không kiêng kị gì mua đồ ở đây phần lớn đều là con nhà giàu, còn có vài phú thương trung niên, đưa theo người tình đi dạo phố.
Lúc đám người Vương Thành tiến vào, thấy những người đi dạo phố ở đây đều là quần áo hoa lệ, người mặc loại quần áo rẻ tiền như Vương Thành hầu như không có, ngay cả đồng phục của nhân viên phục vụ cũng đều được thiết kế cực kì tinh xảo.
“Có vài người đến từ nông thôn, đồ mặc thậm chí còn không bằng nhân viên phục vụ.” Chân Thiên Vân lại không nhịn được mà sỉ nhục Vương Thành.
Vương Thành bĩu môi, cũng không coi anh ta ra gì, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem lúc nữa làm sao cướp tài sản từ tay bọn họ.
“Mọi người mau nhìn đi, là của thương hiệu LV đó.” Mã Đình Đình thấy sản phẩm trưng bày là của thương hiệu LV xa xỉ, vội vã vui vẻ chạy đến.
Chân Thiên Vân với Trương Thanh là con nhà giàu, dường như tìm được cơ hội để lên mặt với người nghèo đến từ nông thôn như Vương Thành, vội vàng đi đến.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Chân Thiên Vân khinh bỉ thúc giục Vương Thành.
Vương Thành gật đầu một cái, xem xem hai người này muốn giả bộ như thế nào trước mặt anh! Xem ra hôm qua bọn họ bị anh đoạt mất đơn đặt hàng nên sốt ruột muốn chứng minh giá trị tồn tại của mình trước mặt bạn gái, muốn chứng minh rằng bọn họ có ích hơn Vương Thành đến từ nông thôn này lắm.
Nhưng Hà Hiểu Nghiên lại có chút bận tâm.
“Vương Thành, nếu không chúng ta đi xem nhưng thương hiệu khác đi.” Hà Hiểu Nghiên sợ Vương Thành sẽ lãng phí tiến, loại thương hiệu xa xỉ như LV bình thường cô cũng sẽ không mua, cùng lắm chỉ là xài lại những đồ mà mẹ cô không xài đến mà thôi.
Mặc dù Hà Hiểu Nghiên cũng xuất thân là tiểu thư con nhà giàu, nhưng bình thường cô vẫn cực kỳ tiết kiệm.
“Đợi đã, cứ để bọn họ được nước lấn tới đi, lát nữa sẽ cho bọn họ biết sự lợi hại của anh.” Khoé miệng Vương Thành khẽ nhếch, vừa nói vừa vội vàng đi theo.
“Được rồi!” Hà Hiểu Nghiên không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Mấy người đi đến chỗ thương hiệu LV, hai người Thi Hiểu Vũ và Mã Đình Đình dường như rất quen thuộc với nơi này, nhìn túi này một lúc lại nhìn túi kia một lát, vui vẻ không nhịn được.
“Đình Đình, muốn mua gì cứ lấy tuỳ ý, anh trả tiền.” Chân Thiên Vân nhìn lướt qua bộ quần áo giá rẻ của Vương Thành từ đầu đến chân, trên mặt lại thoáng qua vẻ chế nhạo.
“Cả Hiểu Vũ nữa, em cũng lấy tuỳ ý đi. Anh trả tiền.” Trương Thanh cũng không nhịn được mà đắc ý.
Chỉ có Vương Thành đứng đó không nhúc nhích.
“Ha, đồ nghèo, sao không bảo bạn gái anh chọn cái túi xách chứ? Hay là anh không trả nổi?” Bây giờ Chân Thiên Vân đang cực kì đắc ý, cuối cùng cũng có thể tìm được cảm giác tồn tại trước mặt Vương Thành.
“Tôi không thích túi xách.” Hà Hiểu Nghiên không vui trả lời.
“Không thích túi sao? Vậy lát nữa chúng ta qua bên đó, LV cũng có cả sản phân quần áo và trang sức, kiểu gì cũng có đồ cô thích.” Chân Thiên Vân cười lạnh nói.
Hà Hiểu Nghiên hơi hối hận khi đến nơi này, vốn dĩ cô nghĩ là hai chị em họ hẹn mình đi dạo phố cũng không tệ, có thể nâng cao tình cảm chị em, ai ngờ bọn họ lại lừa cô ra là để muốn chế giễu Vương Thành.
Chuyện này khiến cô cực kì không vui.
“Thiên Vân, em chọn xong rồi, lấy cái túi này đi.” Mã Đình Đình cầm một cái túi Lv màu đỏ, vui vẻ chạy đến trước mặt Chân Thiên Vân.
“Được rồi, chỉ cần em thích là được.” Chân Thiên Vân cũng không hỏi giá, cứ thể lấy một tấm thẻ đưa cho nhân viên phục vụ, tỏ ra anh ta rất phóng khoáng.
Rất nhanh Thi Hiểu Vũ cũng chọn được một cái túi xách tay màu cà phê đưa đến trước mặt Trương Thanh, người sau cũng không hỏi giá, cà thẻ trả tiền.
Hai thiếu gia nhà giàu này, tìm cảm giác tồn tại trước mặt Vương Thành, để chứng minh cho anh thấy rằng bọn họ có ích hơn Vương Thành.
“Chị họ, chị không mua sao? Hay là vẫn lo lắng bạn trai chị không trả tiền được?” Thi Hiểu Vũ thấy Hà Hiểu Nghiên không đi vào chọn, lại bắt đầu chế giễu cô.
“Còn phải nói, người ta tìm được một người bạn trai nghèo như vậy, có thể mua được mới là lạ chứ.” Mã Đình Đình cũng không nhịn được mà đứng bên cạnh chế giễu, chuyện hôm nay ra ngoài dạo phố là cô ta nghĩ ra, mục đích là muốn dạy dỗ đứa em họ này, đồng thời chế giễu tên bạn trai nghèo của cô.
Nếu không phải tại anh thì đơn hàng hôm qua của mẹ cô ta cũng không bị dì hai cướp mất, cho nên những chế giễu hôm nay cũng là trút giận hộ mẹ cô ta.
“Các người nói đủ chưa, Vương Thành, chúng ta đi.” Hà Hiểu Nghiên thật sự không chịu được nữa, hai người chị em họ của cô thật sự quá cay độc.
“Từ đã, đưa mọi người đi chơi một chút đã.” Vương Thành thản nhiên nói, khó khăn lắm mới bắt được hai thiếu gia ngu như thế này, không lợi dụng chút tài sản của họ thì là phải đi tay không rồi.
Nghe thấy Vương Thành nói vậy, Hà Hiểu Nghiên mới cố gắng nhịn cục tức này.
“Như vậy mới đúng chứ, kịch hay vừa mới bắt đầu đã muốn về, thật sự khiến người khác mất hứng quá, chúng ta đi qua bên Chanel đi.” Mã Đình Đình cười lạnh nói, hôm qua mẹ cô ta bị làm nhục, nhất định hôm nay phải để cô ta chịu gấp đôi.
“Đi đi đi, chúng qua qua bên Chanel, em muốn mua một chai nước hoa bản hạn chế của Chanel lâu lắm rồi.” Nhắc đến Chanel, mắt Thi Hiểu Vũ sáng lên, những người khác còn chưa đi, cô ta đã kéo theo Trương Thanh chạy qua chỗ Chanel.
Những người khác cũng đi theo, mọi người rất nhanh đã đến cửa hàng của Chanel. Những người đang đi dạo ở đây cũng không ít, hầu hết đều là nữ, vẻ ngoài bọn họ cũng cực kì xinh đẹp, người đi theo sau bọn họ, không phải thiếu gia nhà giàu cũng là đại phú hào.
Có điều lúc này tất cả bọn họ đều đang vây quanh một cái tủ kính sang trọng, mà trong tủ kính đó đang trưng bày một nước hoa mới nhất bản giới hạn số lượng của Chanel, người yêu trong sáng.
“Oa, nước hoa giới hạn của Chanel, ‘người yêu trong sáng’, em muốn có cái này, Trương Thanh, mau mua cho em đi.” Thi Hiểu Vũ vừa nói xong đột nhiên nhớ đến giá của sản phẩm giới hạn này.
“Mua mua mua.” Trương Thanh cứ thế đưacái thẻ cho nhân viên bán hàng, nhưng đối phương lại đẩy lại, nói xin lỗi.
“Xin lỗi vị tiên sinh này, chai “người yêu trong sáng” này là sản phấm giới hạn, chỉ có người có thẻ hội viên Thất Tinh trở lên của phố Mạn Đức La mới có thể mua.”
“Thẻ hội viên Thất Tinh trở lên mới có thể mua?” Trương Thanh lại không biết làm sao, anh ta cũng biết nơi này có quy tắc, có những sản phẩm có số lượng hạn chế đều cần thẻ hội viên cao cấp mới có thể mua.
“Thiên Vân, không phải anh có thẻ hội viên của chỗ này sao, là mấy sao?” Mã Đình Đình đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó.
“Anh mới có cấp Tứ Tinh, hạn mức của năm còn chưa đủ.” Chân Thiên Vân cũng không biết phải làm sao, chẳng trách bọn họ chỉ đứng nhìn chứ không mua, hóa ra là thẻ hôi viên không đủ cấp.
“Haizz, tiếc thật.” Thi Hiểu Vũ hơi tiếc nuối.
Thấy bọn họ không mua được, Vương Thành biết cơ hội của anh cuối cùng cũng tới, sau đó đi lên phía trước, thản nhiên nói.
“Tôi có thể mua.”
“Anh có thể mua? Đúng là buồn cười chết mất, người nghèo như anh đừng nói có tiền mua hay không, ngay cả thẻ hội viên cũng không có, anh mua kiểu gì?” Chân Thiên Vân cười khẩy nói.
“Một thằng nghèo đến từ nông thôn chẳng lẽ cũng không nghe rõ nhân viên bán hàng nói sao? Phải có thẻ hội viên Thất Tinh trở lên của phố Mạn Đức La mới có thể mua, tôi nghĩ ngay cả thẻ hội viên là gì anh ta cũng không biết đâu.” Mã Đình Đình cũng ở bên cạnh cười cợt.
“Ha, tên nghèo như anh không có tiền cũng đừng giả vờ ở đây có được không?” Trương Thanh ở bên cạnh phụ họa theo.
“Vậy nếu tôi có thể mua thì sao?” Vương Thành không thèm để ý hỏi lại bọn họ.
“Nếu anh có thể mua, vậy tôi quỳ xuống gọi anh là ba luôn.” Trương Thanh lúc này không cam lòng nói, anh ta nghĩ một người nghèo từ nông thôn như vậy tuyệt đối không thể nào lấy ra được thẻ hội viên cấp Thất Tinh ở đây được.
“Gọi ba không có ý nghĩa rồi, nghe danh Trương thiếu gia đây có một hội sở giải trí ở thành phố phía Tây, nếu như tôi có thể mua được chai nước hoa này, vậy anh phải chuyển nhượng hội sở đó vô điều kiện cho tôi? Thế nào?” Vương Thành nói ra mục đích thật sự của mình.
“Ha, vậy nếu anh không mua được thì sao?” Trương Thanh cũng không nhịn mà nói.
“Vậy tôi quỳ xuống ba quỳ chín lạy, gọi anh là ba, sao nào?” Vương Thành cười trả lời.
“Được, ông đây đánh cược với anh! Tôi sẽ chờ anh ba quỳ chín lạy gọi tôi bằng ba, đến lúc đó anh đừng hòng chạy trốn.” Trương Thanh rất đắc ý, bới vì anh ta đoán chắc Vương Thành chỉ là đang phô trương thanh thế, căn bản anh không thể mua được chai nước hoa này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!