Có cổ phần của khách sạn Hà thị, vậy thì liền có quyền phát biểu trong cuộc họp cổ đông, ngay cả Mã Nguyên cũng không tìm được lời phản bác.
"Cậu đã có cổ phần của khách sạn Hà thị chúng tôi vậy thì đương nhiên lời nói có trọng lượng, chỉ có điều tôi cảnh cáo cậu, chớ nói xằng nói bậy, bằng không tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng và bôi nhọ danh dự." Mã Nguyên chỉ vào Vương Thành cảnh cáo nói.
"Đương nhiên tôi sẽ không nói lung tung, thường những lời tôi nói đều là sự thật!" Khóe miệng Vương Thành mỉm cười, chợt lại mang một tia thăm dò nói.
"Mã Nguyên, không phải vừa rồi ông nói trong tay không có cổ phần thì sẽ không có tư cách nói chuyện trong cuộc họp đại hội cổ đông sao?"
"Đấy là đương nhiên, không có cổ phần của khách sạn Hà thị thì đương nhiên không có tự cách nói chuyện trong cuộc họp đại hội cổ đông ở đây rồi."
"Được, vậy mời ông đi ra ngoài! Trên tay ông đã không còn cổ phần, cho nên nói ông đã không có quyền lên tiếng ở đây rồi." Khóe miệng Vương Thành hơi nhếch lên, dùng thủ đoạn của chính ông ta đối phó lại với ông ta.
"Hừ, thật buồn cười, trong tay tôi không có cổ phần của khách sạn Hà thị? Có phải đầu cậu bị úng nước rồi không, trong tay ông đây thế nhưng có 20% cổ phần của công ty đấy." Mã Nguyên cười lạnh một tiếng, hóa tên Vương Thành đã giả vờ giả vịt đến tận trên đầu ông ta luôn rồi.
Những cổ đông khác cũng liên tục cười lạnh, bọn họ cũng đều biết trong tay Mã Nguyên có 20% cổ phần của công ty, chính là đại cổ động đứng thứ hai của khách sạn Hà thị.
"Vậy sao?" Vương Thành nói xong liền ném một phần hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty trong tay xuống trước mặt Mã Nguyên, thản nhiên nói: "Sao tôi đây lại nhớ là tổng giám đốc Mã đã dùng cái giá mười triệu để chuyển nhượng cổ phần cho tôi nhỉ?"
"Ây da, được rồi, có thể là ông cũng chưa nhận được tiền nên đã quên mất rồi!" Vương Thành nói xong liền ném một túi tiền mặt trị giá mười triệu xuống trước mặt ông ta, nhưng rất nhanh Mã Nguyên đã chỉ vào Vương Thành gầm thét nổi giận mắng.
"Con ẹm nó, từ khi nào mà ông đây lại chuyển nhượng cổ phần cho cậu rồi hả!"
"Có chuyển nhượng cổ phần công ty hay không thì chính ông tự nhìn lại hợp đồng một cái không phải sẽ rõ hơn sao? Ngược lại có cố vấn phòng pháp vụ Từ Hải Đông đang đứng đây, chúng ta có thể nhờ ông ấy làm chứng." Vương Thành thản nhiên nói.
"Nhìn thì nhìn, ông đây thật đúng là cũng không tin!" Mã Nguyên lập tức cầm bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty kia lên nhìn không chớp mắt, nhưng càng nhìn thì lại càng kinh hãi, mãi đến cuối bản hợp đồng cũng là tự tay ông ta ký tên.
"Đây, chuyện này làm sao có thể, chữ này như thật sự là tôi ký." Sao Mã Nguyên có thể không nhận ra bút tích của chính mình chứ, chỉ có điều ông ta hoàn toàn chưa từng ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty này. Ông ta cũng không ngu ngốc đến mức dùng mười triệu để chuyển nhượng cổ phần của công ty trong tay mình đi.
"Nhãi ranh, mày vậy mà lại giả mão chữ ký của tao, mày có biết đây là phạm pháp không hả?" Mã Nguyễn tức giận ném bản hợp đồng trong tay lên bàn, ông ta không thừa nhận hợp đồng chuyển nhượng công ty này, lập tức chỉ tay vào Vương Thành nổi giận mắng.
"Có phải ngụy tạo chữu ký hay không thì cứ để Từ Hải Đông đang đứng bên cạnh giám định là được rồi." Vương Thành vẫy vẫy tay, gọi Từ Hải Đông đang đứng một bên đến.
Đúng là Mã Nguyên không tin cái chữ ký này là do ông ta ký.
Vì vậy lập tức đưa bản hợp đồng đến trước mặt Từ Hải Đông, người sau nhận lấy bản hợp đồng, sau khi tỉ mỉ kiểm tra so sánh một phen thì cuối cùng tuyên bố.
"Chữ ký này đúng là giám đốc Mã tự mình ký."
"Sao cơ?" Không chỉ Mã Nguyên kinh ngạc mà ngay cả những cổ đông khác cũng kinh ngạc không nói lên lời. 20% cổ phần công ty trong tay Mã Nguyên này vậy mà lại bán cho Vương Thành với mười triệu.
"Chuyện này sao có thể?" Trong lòng Mã Nguyên cũng hoảng hốt, ông ta hoàn toàn chưa từng ký bản hợp đồng này, cũng sẽ không ngu ngốc dùng mười triệu để chuyện nhượng 20% cổ phần công ty trong tay mình đi, nhưng chữ ký này đúng là của ông ta, rốt cuộc chuyện này là sao?
Mã Nguyên suy nghĩ một lát, chỉ nghĩ đến một khả năng, đó chính là ông ta thường ký tên lên giấy trắng. Nghĩ đến đây, Mã Nguyên thầm cắn răng, sớm đã hận Vương Thành đến xương tủy, bao năm ông ta là kẻ đánh răn, ấy vậy mà hôm nay lại bị rắn cắn.
Nhưng đòn phản kích mà Vương Thành giành cho ông ta cũng không chỉ dừng lại ở đây.
"Mặt khác, tôi còn một chuyện quan trọng muốn tuyên bố!" Vương Thành nhìn dáng vẻ không cam lòng của Mã Nguyên một cái rồi nở nụ cười lạnh nói.
"Trong thời gian giữ vị chí, Mã Nguyên đã lợi dụng chức vụ của mình, tự mình nhận tiền hoa hồng của các thương nghiệp cung ứng bỏ làm tiền riêng, giá trị lên đến hơn 500 vạn, cho nên chức vụ phó tổng giám đốc của ông ta bị bãi miễn."
"Vớ vẩn, ông đây bí mật nhận tiền hoa hồng của các thương nghiệp cung ứng lúc nào, cậu có chứng cứ không hả?" Mã Nguyên không ngờ Vương Thành lại muốn triệt để đuổi ông ta ra khỏi khách sạn Hà thị, làm sao ông ta có thể chấp nhận được chứ?
"Đương nhiên là có chứng cứ." Vương Thành nói xong liền gọi Ngô Hạo vẫn luôn đứng chờ ở cửa phòng họp vào, trong tay ông ta còn cầm một xấp đơn giá chào hàng và một số văn kiện khác.
Mã Nguyên thấy Ngô Hạo đi vào thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại, Ngô Hạo và ông ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Chuyện nhận tiền hối lộ ông ta cũng có tham dự, cũng nhận được không ít chỗ tốt, Mã Nguyên không tin ông ta có thể khai ra mình.
Nhưng lời nói tiếp theo của Ngô Hạo triệt để khiến cho ông ta hoảng sợ rồi.
"Trong khoảng thời gian Mã Nguyên giữ chức vụ đúng là đã lợi dụng chức vụ của mình để trục lời, còn để tôi vì chuyện này mà làm hai bộ sổ sách, những thứ trong tay tôi đây đều là chứng cứ." Sau khi Ngô Hạo nói rõ mọi chuyện thì cầm sổ sách trong tay mình đưa cho các vị cổ đông xem.
Khi Mã Nguyên nhìn thấy Ngô Hạo vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời Vương Thành, lần nữa bị kinh động sợ đến mức không nói ra lời. Trong nháy mắt sắc mặt cũng trắng bệch, chân lảo đảo suýt chút nữa đứng không vững, tự mình nhận tiền hối lộ, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nhưng nếu như trực tiếp báo công an vậy thì chuyện này liền lớn rồi.
Mà sau khi những cổ đông khác nhìn chứng cứ cũng cảm thấy khiếp sợ. Đương nhiên điều bọn họ khiếp sợ không phải là Mã Nguyên tự mình nhận tiền hoa hồng rồi cất làm của riêng mà là tên nhãi Vương Thành này, anh vậy mà có thể khiến cho Ngô Hạo tự mình đứng ra làm chứng, còn thiết kế bẫy lừa đi cổ phần công ty trong tay Mã Nguyên. Đây mới chính là điều khiến cho bọn họ thật sự khiếp sợ.
Bởi vì những cổ đông này, hoặc ít hoặc nhiều cũng đã nhận chỗ tốt từ Mã Nguyên. Lúc này bằng chứng đã vững như núi, số cổ phần trong tay Mã Nguyên lại bị lừa đi! Lúc này bọn họ cũng không tình nguyện đứng ra bênh vực cho Mã Nguyên, thậm chí còn âm thầm xoa mồ hôi trên trán, rất sợ Vương Thành này sẽ mang chuyện liên lụy đến người bọn họ.
"Giờ hẳn là đã rõ hết rồi! Mã Nguyên, nể tình ông đã ở trong công ty hơn mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, chuyện tự mình nhận tiền hối lộ bỏ làm của riêng tôi sẽ không tố cáo. Thế nhưng từ nay về sau ông phải lui về phía sau, không được can thiệp vào chuyện của khách sạn Hà thị chúng tôi!"
Vương Thành dùng lời lẽ đanh thép chính đáng nói, rốt cuộc cũng nói ra lời đuổi người khác, lừa gạt cổ phần của ông ta, cướp đi vị trí tổng giám đốc của ông ta, từ nay về sau triệt để đuổi ông ta ra ngoài.