Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy - Vương Thành

Chân Thiên Vân và Trương Thanh chỉ là hai phú nhị đại bình thường mà thôi, bình thường chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không phải là đối thủ của người từng tập võ như Vương Thành, chỉ đẩy nhẹ một cái, đã đẩy hai người bọn họ ra.

“Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, bọn họ là bạn của tôi, không có liên quan gì với bọn họ.” Vương Thành nhíu mày, lạnh lẽo nói.

“Lần này không có em gái họ của anh, xem anh còn phách lối như thế nào.” Chân Thiên Vân và Trương Thanh nhìn thấy xung quanh không có em gái họ của Vương Thành, gan lại lớn hơn mấy phần, hơn nữa bọn họ cũng muốn thể hiện ở trước mặt Tiền Thiên Lâm.

Phải biết rằng, Tiền Thiên Lâm là cậu chủ của nhà họ Tiền, tứ đại hào môn của thành phố Thanh Thủy, có thể ổn định mối quan hệ này của bọn họ, đối với sự phát triển sau này của gia tộc bọn họ vẫn là có trợ giúp nhất định.

Lại nói cho dù là lỡ tay làm Vương Thành bị thương, bọn họ cũng không sợ, cậu của Tiền Thiên Lâm có liên quan đến quân đội, nói một tiếng là được rồi, làm tốt còn có thể vu cáo ngược lại Vương Thành, khiến anh vào đó ngồi mấy ngày.

“Thằng nghèo mày muốn chết, mày đã muốn ra vẻ anh hùng, vậy chúng tao sẽ không khách khí.” Hai người Chân Thiên vân và Trương Thanh không cam lòng cứ như vậy mà bị Vương Thành đẩy, hai người quay lại vung nắm đấm hướng về phía mặt của Vương Thành, Tiền Thiên Lâm bên cạnh dường như cũng đã đoán trước hành vi của bọn họ.

Thằng nhóc nghèo giống như này có đôi khi thật sự phải cho nó chút dạy dỗ, anh hùng bảo vệ mỹ nhân cũng không có dễ làm như vậy, ra vẻ thì phải trả một cái giá lớn.

Vương Thành lắc đầu, sức mạnh của hai người này ngay cả ba tên lâu la tóc vàng hôm qua cũng không bằng, thế mà lại còn muốn đánh anh, thật sự là không biết tự lượng  sức.

Vương Thành trực tiếp đá với tốc độ nhanh, một người một cước, đá bay bọn họ, kéo theo mấy cái bàn trong tiệm cũng bị đá ngã, kinh động đến không ít khách trong cửa tiệm.

“Thằng nhóc này, không nhìn chỗ à, đánh còn rất hung ác.” Khách ở đây nhìn thấy cũng có hơi lườm nguýt.

“Con mẹ nó, dám đánh bố mày.” Hai người Chân Thiên Vân và Trương Thanh bị Vương Thành đá ngã bằng một cước, cảm thấy không còn mặt mũi, sau khi căm hận chửi một câu, thất tha thất thểu từ dưới đất bò dậy, không cam lòng.

“Hai người các anh đừng rén tay chùn chân, đánh chết nó, tôi cũng sẽ giúp các anh xử lý.” Tiền Thiên Lâm lạnh lùng nói.

Có câu nói này của anh ta, trong lòng Chân Thiên Vân và Trương Thanh càng không kiêng dè gì nữa, tiện tay cầm lấy cái ghế ở trong cửa tiệm, lần nữa xông về phía Vương Thành, lần này bọn họ cũng nảy sinh sự tàn nhẫn.

Hai người Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh trốn ở phía sau Vương Thành nhìn tới đây thì bị dọa sợ rụt về phía sau.

“Vương Thành, cẩn thận, bọn họ tới rồi.”

Đương nhiên là Vương Thanh nhìn thấy, hai người này cầm ghế rõ ràng là muốn đánh chết anh, như vậy anh cũng không cần kìm lại sức mạnh nữa.

Sau khi nhíu mày một cái, trực tiếp sải chân tiến lên, đồng thời nhanh chóng tránh được cái ghế mà Chân Thiên Vân đập tới, trực tiếp vung quyền đấm vào trên mặt của anh ta, sức mạnh cực lớn trực tiếp đấm gãy một chiếc răng của anh ta, máu từ trong miệng chảy ra.

Trương Thanh phía sau đuổi theo tới nhìn tới đây thì hơi sững sờ, nhưng vẫn giơ ghế lên đánh về phía Vương Thành, người sau nghiêng người dời bước, tránh được một đập hiểm mà lại độc này, sau đó thuận thế dùng một cước đá ra, trực tiếp đá trúng vào ngực của anh ta, đá ngay cả người lẫn cái ghế đều bay ra ngoài.

Lần này sức lực còn phải lớn hơn so với lúc trước, giữa đường đụng ngã không ít bàn và ghế.

Vương Thành cảm thấy sau khi đánh nhau với bốn tên lâu la ngày hôm qua, kinh nghiệm thực chiến đã phong phú lên không ít, hơn nữa sức mạnh của hai tên phú nhị đại này quá yếu, cho nên Vương Thành trực tiếp lấy một chọi hai, đánh bại bọn họ.

“Còn muốn tới không?” Vương thành thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra hơi thở lạnh lẽo.

Lúc này Chân Thiên Vân và Trương Thanh nằm trên mặt đất kêu rên không thôi, bọn họ tuyệt đối không ngờ Vương Thành thế mà lại có thể biết đánh nhau, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

“Đồ phế vật vô dụng.” Tiền Thiên Lâm nhìn thấy Vương Thành thế mà lại biết đánh nhau, trong lòng không hề sợ hãi, ngược lại là hừng hực, anh ta là đai đen Judo cấp sáu, đối với sức mạnh của mình vẫn là rất tự tin.

Tiền Thiên Lâm chậm rãi đi tới trước mặt Vương Thành, mang theo một tia phách lối nói.

“Thằng nhóc con, có hứng thú chơi với tao một chút không?”

“Mày?” Vương Thành quan sát từ trên xuống dưới Tiền Thiên Lâm một chút, chỉ thấy tay chân anh ta chắc khỏe, sắc mặt trầm ổn, có thể thấy được cũng là người từng luyện. Vừa đúng lúc anh thiếu một chút thứ để cùng luyện tập thực chiến, vừa hay, liền đồng ý nói.

“Cách chơi thế nào?”

“Đấu tay đôi, thắng tao, tao cho mày một triệu, thua thì chui qua háng của tao, thấy sao?” Tiền Thiên Lâm rất tự tin đối với sức mạnh của mình, đồng thời cũng muốn nhục mạ Vương Thành. Không phải mày muốn làm sứ giả bảo vệ người đẹp sao? Được, bố mày để mày làm đủ, nhưng mà ra vẻ là phải trả giá lớn.

Anh ta vừa mới dứt lời, những người khách còn ở lại trong cửa tiệm để xem cho vui không chê chuyện lớn, cũng không nhịn được mà có hơi sợ hãi than một trận.

“Tôi biết người thanh niên diện mạo hiên ngang kia, hình như là cậu chủ của nhà họ Tiền, Tiền Thiên Lâm, công tử nhà họ Tiền trong tứ đại hào môn của thành phố Thanh Thủy.

“Thật sao? Hình như tôi nghe người ta nói, nhà họ Tiền có không ít người có quan hệ tới quân đội, thằng nhóc này bất kể là thắng hay thua đều phải chịu.”

“Đúng vậy đó, người nhà họTiền từ trước đến nay đều là có thù tất báo, thằng nhóc nghèo này vừa nhìn là biết không tiền không thế, còn muốn làm sứ giả bảo vệ người đẹp, đây là khoác lác ra vẻ quá trớn rồi.”

“Đoán chừng lần này anh ta phải gặp xui xẻo rồi.”

...

Lời của tất cả những người có mặt ở nơi đây, rơi vào trong tai của Vương Thành không sót một chữ, bao gồm cả Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh, sau khi bọn họ nghe thấy cũng không nhịn được mà lo lắng nói.

“Vương Thành, chúng ta vẫn là nên đi thôi, nhiều mốt chuyện không bằng bớt một chuyện.”

Tiêu Tĩnh có hơi lo lắng nói, chị ta là sợ Vương Thành không tiền không thế, bây giờ giúp bọn họ, khiến bọn họ có chút áy náy, lại cực kỳ lo lắng tình cảnh tương lai của anh.

“Không sao đâu, đừng sợ.” Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười nói, bảo vệ bọn họ ở phía sau.

“Tao đồng ý với mày, nhưng mà tao không cần tiền. Nếu như tao thắng, chọn một nơi chuyển tài sản trên danh nghĩa của mày cho tao, nếu như tao thua, thì sẽ chui qua háng của mày, thế nào?”

Thứ Vương Thành muốn cũng không phải chỉ là một triệu, tiền anh có nhiều hơn, trước mắt đối với anh mà nói, tài sản vẫn có không gian tăng thêm.

“Được, anh đây đồng ý với mày!” Tiền Thiên Lâm thấy Vương Thành đồng ý, trong lòng rất kích động, dù sao Vương Thành cũng không thắng được, đồng ý với đối phương thì cũng chẳng có gì.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!