Núi Bạch Mang, đây là một vùng núi cách thành phố Thanh Thủy mười ki-lô-mét, vẻ nguyên thủy được bảo toàn tương đối tốt, cho nên nơi này có rất nhiều tài nguyên hoang dại rất tự nhiên.
Chẳng qua là vì địa thế của ngọn núi này hiểm trở, hoàn cảnh phức tạp cho nên hiếm khi có du khách tới nơi này du ngoạn.
Sở dĩ Vương Thành chọn chỗ này để quay chương trình thực tế mới “Cuộc sống hoang dã”, chính là vì muốn liên kết hành trình thám hiểm bí hiểm và cuộc sống dã ngoại của các minh tinh với nhau.
Lần này cần quay chụp nhiều, Vương Thành dẫn theo vài chục người, trong đó có một nhóm bảy người là minh tinh, còn lại là những người đứng sau chạy chương trình, bao gồm đạo diễn, người của đoàn quay phim, nhóm bác sĩ, vô cùng phô trương, chương trình cực kì lớn.
Tổng cộng là có tám chiếc xe, từ từ dừng lại dưới chân núi Bạch Mang.
Vương Thành xuống khỏi xe, Lâm Tĩnh Nhã cũng theo sát phía sau, để phòng ngừa tình huống bất ngờ, cho nên Vương Thành mang theo Lâm Tĩnh Nhã.
“San San, để cho bọn họ bắt đầu bố trí dựa theo kế hoạch đi.”
Trước khi tới đây công ty đã cử chuyên gia đi khảo sát qua địa hình ở chỗ này, cũng đặt ra kế hoạch quay chụp tương ứng, cho nên Vương Thành cũng không cần tự thân đi sắp xếp công việc, làm người chế tác, công việc của anh vô cùng nhẹ nhàng.
“Vâng, lão đại.” Đường San San đap lời, sau đó bắt đầu gọi người đến làm việc.
Còn Vương Thành thì lại đi tới chỗ rìa mặt núi xa nhất, Tiêu Mộc Nghiên đang được Tiêu Tĩnh đỡ, chậm rãi đi xuống khỏi xe.
“Vương Thành, đây chính là địa điểm mà các anh chọn để quay chụp số tiếp theo của chương trình à?” Tiêu Mộc Nghiên đặt chân lên đất xong, ngắm nhìn xung quanh một vòng, núi xanh nước trong, không khí cũng rất tươi mát, cô ấy không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“Nơi này tốt hơn nhiều so với ở trong biệt thự.” Tiêu Mộc Nghiên rất thích chỗ này.
“Chỗ này là núi Bạch Mang, tài nguyên hoang dại phong phú, em ở lại chỗ này một ngày một đêm, những thứ em biết được thêm còn nhiều hơn một năm em đọc sách.” Vương Thành vừa cười vừa nói.
“Được được, cậu mau dẫn đường đi!” Tiêu Tĩnh không nhịn được mà giục, từ sau khi bị Vương Thành vả mặt một lần, bà ta nhìn thấy Vương Thành là thấy khó chịu, một thằng ranh nghèo hèn mà cứ đứng ở chỗ này ba hoa chích chòe.
“Ừ, vậy mọi người đi theo tôi. Chẳng qua là địa thế ở ngọn núi này khá hiểm trở, mọi người cẩn thận một chút.” Vương Thành đi đằng trước, đồng thời không quên nhắc nhở hai người đằng sau.
Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh đi theo sau lưng Vương Thành, nhưng Tiêu Mộc Nghiên không quen đi đường núi như thế này, không cẩn thận trượt chân một cái, cơ thể ngã nhào về phía trước.
“A!” Tiêu Mộc Nghiên kêu lên thất thanh, Vương Thành đi trước nghe được, theo bản năng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy một bóng dáng xinh đẹp nhào về phía anh.
Vương Thành không kịp suy nghĩ, lập tức ôm lấy cô ấy, nhờ thế mà Tiêu Mộc Nghiên mới tránh việc bị ngã sấp xuống núi, chỉ là tư thế hiện tại của hai người lại cực kì đen tối.
“Làm cái gì thế, làm cái gì thế, một thằng nhóc nghèo như cậu, còn muốn động chạm chiếm lời từ Mộc Nghiên nhà chúng tôi à? Mộc Nghiên nhà tôi là người cậu đụng vào được hả?” Lúc Tiêu Tĩnh phản ứng lại thì quá sợ hãi, vội vàng tiến tới kéo Tiêu Mộc Nghiên từ trong lòng Vương Thành về.
“À thì, vừa nãy cô ấy bị ngã nên cháu tiện tay đỡ cô ấy thôi.” Vương Thành muốn giải thích, nhưng Tiêu Tĩnh đã mắng anh xối xả.
“Một thằng nhãi nghèo hèn như cậu thì ai biết được là có ý xấu gì hay không, nếu có tôi sẽ không tha cho cậu đâu.” Vừa nói, bà ta vừa thở phì phò kéo Tiêu Mộc Nghiên đi về phía trước, nhưng Tiêu Mộc Nghiên lại quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Vương Thành một tiếng: “Cảm ơn.”
Vương Thành thở dài, dạo này đỡ vị hôn thê của mình mà thôi, cũng bị người ta mắng té tát được như vậy, mình thật sự quá khổ!
Khi một tiên nữ như Tiêu Mộc Nghiên xuất hiện ở đoàn làm phim, toàn bộ đoàn làm phim đều trở nên náo nhiệt, tuy rằng bọn họ đã biết được chút tin tức từ miệng Đường San San từ lâu, nhưng bọn họ vẫn không dám tin tưởng. Phải biết là từ lúc Tiêu Mộc Nghiên ra mắt làm ca sĩ đến nay, cô ấy chưa từng tham gia những chương trình giải trí nào khác hoặc đóng phim truyền hình, điện ảnh.
Lúc này cô ấy lại thực sự tham gia chương trình “Cuộc sống hoang dã” của bọn họ, khiến bọn họ rất kích động. Thậm chí còn có người chạy tới xin được kí tên, chụp ảnh với Tiêu Mộc Nghiên.
“Không phải tôi nói với mọi người rồi sao, ông chủ của chúng ta ký hợp đồng với Tiêu Mộc Nghiên rồi mà, mọi người còn không tin!” Lúc này, Đường San San hất cằm kiêu ngạo như một con thiên nga.
“Vâng vâng vâng, ông chủ của cô lợi hại nhất!” Những nhân viên khác trong đoàn phim cũng không nhịn được mà nịnh cô ấy mấy câu.
Vương Thành thấy thế thì không khỏi mỉm cười.
Chốc lát sau, đoàn người của Vương Thành đã hạ trại xong ở phía nam ngọn núi Bạch Mang, sau đó ai nấy tự bận chuyện của mình.
“Không biết người của công ty giải trí Hợp Thành có tới không?”
Nghĩ tới đây, Vương Thành đặt mông ngồi xuống dưới một cây đại thụ, sau đó gửi một tin nhắn đến La mập đang nằm vùng.
Chốc lát sau Vương Thành đã nhận được tin nhắn trả lời của La mập, ý tứ đại khái là người của công ty giải trí Hợp Thành đang ở phía bắc đối diện bọn họ, Tần Vân cũng tới, La mập dẫn theo hơn ba mươi người, tối nay sẽ phái Ngô Dũng đến kiểm tra tình huống, đợi khi nào nắm rõ ràng tình trạng thì sẽ ra tay.
“Không ngờ Ngô Dũng lại thành tay sai của Tần Vân.” Khóe miệng Vương Thành nhếch lên, xem ra Ngô Dũng này vì đối phó anh, coi như cũng dám kiếm đùi to mà ôm.