Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Trần Lạc Thần

“Hả? Chị, chị còn có thể gây ra được chuyện lớn gì?”

Trong lòng Trần Lạc Thần căng thẳng.

Tình cảm của hai chị em thật sự là quá sâu đậm, vừa rồi Trần Lạc Thần nói chị gái của anh vì anh mà không được đi học, không tham gia thi cấp ba, chuyện này cũng không phải lừa gạt Hách Lan Lan.

Khi đó hai chị em vẫn còn đang rất nghèo.

Nên chị đã bỏ thi cấp ba.

Cũng nhớ tới rất nhiều chuyện không thể nào quên mà chị đã làm cho mình.

“Em đừng nói nữa, bây giờ ít nhiều em cũng đã biết về những quy tắc biến thái kia của gia tộc chúng ta rồi, có một cái chính là bất kể em kiếm bao nhiêu tiền, tiêu bao nhiêu tiền đều phải có hồ sơ lưu lại!”

“Dù là em có tiêu vài tỉ thì cũng phải ghi chép lại trong hồ sơ, tuyệt đối không thể lệch ra khỏi gia tộc! Giống như bây giờ bao gồm cả thẻ ngân hàng em đang dùng chúng ta cũng đều phải có ghi chép lại!”

“Rồi rồi, em biết rồi mà!”

Đây là một quy tắc của nhà họ Trần, mình có bao nhiêu tiền thì tùy mình tiêu, tiền của gia tộc cũng có thể tiêu thoải mái nhưng tuyệt đối không được giấu diếm gia chủ của gia tộc, cũng chính là ba của anh.

Ví dụ như không được tiết kiệm tiền riêng chẳng hạn.

“Chị có lưu lại ghi chép chi tiêu không? Chị gái?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Con mẹ nó! Hôm nay chị mới phát hiện ra thì ra lúc chị vừa mới kết thúc cuộc sống nghèo khó chị đã đưa cho mẹ ba trăm tỉ để chi tiêu, sau đó thì sao, một ngày nào đó chị uống quá nhiều nên muốn mua một cái dây chuyền hàng hiệu nên đã bảo trợ lý của chị đi mua cho chị một cái!”

“Con mẹ nó, em có biết tên ngu xuẩn đó đã làm gì không, anh ta trực tiếp dùng một trăm tám mươi tỉ mua lại luôn nhãn hiệu đó, lúc đó chị cũng không quan tâm nhưng mấy năm nay tiệm này ăn nên làm ra nên đã kiếm về cho chị hơn sáu nghìn tỉ, chị hoàn toàn không để ý tới chuyện này, ai mà ngờ được tên ngu xuẩn kia lại mua cửa hàng chứ!”

“Sau đó thì sao, chị đã định bí mật tiêu hết sáu nghìn tỉ này nhưng mới tiêu được một nửa thì hình như bị ba phát hiện ra rồi, chị mua nhiều đồ như vậy nhưng sao tiền của gia tộc lại không hề bị giảm đi? Bây giờ chị đang rất sợ, phá vỡ quy tắc của gia tộc sẽ bị cắt tiền tiêu một tháng đó! Ba chúng ta là một người cổ hủ nên mẹ có cầu xin ba cũng vô dụng thôi!”

“Em còn tưởng là chuyện gì cơ, chỉ bị cắt tiền tiêu một tháng thôi mà? Rất nhanh sẽ hết một tháng thôi!”

Trần Lạc Thần lau đi mồ hôi lạnh trên trán, thế mà chị lại tỏ ra ghê gớm như vậy.

“Không! Em trai, đừng nói là một tháng, không tiêu tiền một ngày thôi chị cũng đã không chịu nổi rồi, chị mặc kệ, em phải giúp chị, nhất định phải giúp!”

Trong điện thoại chị gái sắp khóc lên rồi.

“Được rồi được rồi, chị nói xem phải giúp thế nào đây?”

“Hắc hắc, em giúp chị tiêu nốt ba nghìn tỉ kia trong vòng bảy ngày nhé, một đồng cũng không được giữ lại! Em không ở nhà nên cũng không bị ba giám thị cặn kẽ như vậy!”

“Phốc!”

Trần Lạc Thần suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

“Trong vòng bảy ngày tiêu hết ba nghìn tỉ?”

Nói thật, cũng không phải Trần Lạc Thần chưa từng thấy qua tiền, dù sao bây giờ phố thương nghiệp Kim Lăng và những sản nghiệp trước kia chị gái anh dùng tên anh kinh doanh mỗi tháng đều mang lại cho anh khoảng ba trăm tỉ.

Cho nên Trần Lạc Thần thật sự không thiếu tiền.

Anh còn đang định dùng số tiền này đầu tư cái gì đó nữa.

Nhưng nếu phải tiêu hết ba nghìn tỉ, thế này cũng quá xa hoa rồi!

Đầu tư thì không sao nhưng nếu tiêu cho vui thì chẳng phải là quá lãng phí rồi ư, dù sao mình cũng không giống chị có thù với tiền, một tháng phải tiêu hết mấy trăm tỉ.

“Chỉ ba nghìn tỉ thôi mà em còn không tiêu hết được à? Nếu không thì như vậy đi em trai, em mua phương tiện đi lại đi, chị giới thiệu cho em một công ty ở Đức, đặt một chiếc máy bay!”

Trần Lạc Thần: “…”

“Chị mặc kệ chị không quan tâm! Chị không thể bị cắt tiền tiêu một tháng được, tóm lại là trong vòng bảy ngày em phải tiêu hết tiền cho chị, bây giờ chị sẽ chuyển tiền cho em!”

Nói xong rụp một tiếng, Trần Bạch Lan cúp máy.

Cắt tiền tiêu một tháng thì cắt tiền tiêu một tháng thôi, bắt mình tiêu hết ba nghìn tỉ chẳng phải đang làm khó mình à!

Trần Lạc Thần đau khổ vò tóc của mình.

Mua máy bay tiêu tiền là nhanh nhất, nhưng bây giờ cũng chưa cần đến mà!

Hơn nữa bây giờ Trần Lạc Thần còn chưa quen nên tiêu nhiều tiền sẽ cảm thấy rất xót.

Tinh tinh!

Rất nhanh đã có tin nhắn đến thông báo tiền đã vào tài khoản của anh.

Chị làm việc thật là nhanh nhẹn mà.

Nhưng phải tiêu số tiền này như thế nào đây?

Ài!

Đem đầu tư chắc chắn gia tộc sẽ biết, chỉ có mua chút đồ vật là có lẽ ba sẽ không phát hiện ra thôi.

Ba nghìn tỉ, mình phải mua bao nhiêu thứ đây?

Sầu chết mất!

Trần Lạc Thần vỗ vỗ đầu, cũng không còn tâm trạng mà đi dạo nữa nên dứt khoát trở về ký túc xá nằm.

Liên tiếp ba ngày trôi qua nhưng Trần Lạc Thần vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết nào tốt.

Trong ba ngày này cũng đã xảy ra ba chuyện đáng nói.

Một chuyện là Hách Lan Lan xin nghỉ, bị mẹ của cô ta bắt về.

Trần Lạc Thần rất tức giận đối với chuyện này, anh muốn giúp Hách Lan Lan nhưng Hách Lan Lan không online, gọi điện thoại cũng không được.

Đang định nghe ngóng thêm hai ngày nữa sau đó sẽ cho cô ta một khoản tiền.

Một chuyện khác nữa là Hàn Phi Yên đã hoàn toàn trở thành người nổi tiếng trong trường học, hơn nữa còn tham gia trương trình phát sóng trực tiếp của thành phố, có thể nói thật sự đã một bước trở nên nổi tiếng.

Chuyện thứ ba, chính là Lý Chấn Quốc định nâng cấp ứng dụng phát sóng trực tiếp để nhân rộng ra cả nước, còn định đầu tư thêm sáu trăm tỉ để làm việc này!

Trần Lạc Thần cũng đồng ý, nhanh chóng đưa tiền, dù sao đây cũng là chuyện làm ăn đầu tiên của anh nên Trần Lạc Thần cũng muốn nó sẽ tạo nên được thành tích nào đó!

Mà hôm nay, Trần Lạc Thần đang ngồi một mình ăn sáng trong căng tin!

Lại nghe thấy người bên cạnh bắt đầu líu ríu nói không ngừng.

“Ôi! Mọi người có biết không? Hôm nay là ngày mở bán biệt thự Vân Đỉnh đó! Giá ban đầu vốn là hai nghìn một trăm tỉ bây giờ đã tăng lên thành 2400 tỉ rồi đó!”

“Mở bán cái rắm, chỉ là triển lãm nhà thôi, ai sẽ đi mua một căn nhà 2400 tỉ chứ, cũng không làm đầu tư!”

“Nhưng biệt thự Vân Đỉnh thật sự có giá 2400 tỉ đó, có mấy bức ảnh được tung lên mạng, con mẹ nó, thật sự là quá lộng lẫy, sống ở đó giống như sống trong Thiên Cung trên trời vậy!”

“Ừm, người ta nói là biệt thự nhưng tôi cảm thấy đó chỉ là nơi để khách du lịch tới tham quan thôi, bởi vì lần này tới tham gia triển lãm vé vào cửa thôi đã có giá mấy trăm triệu rồi, hơn nữa còn là số lượng có hạn nữa!”

“Má nó! Quá độc ác!”

Nghe mấy người ngồi ăn cơm bên cạnh mỗi người một câu thảo luận không ngừng.

Trần Lạc Thần cũng mới nhớ tới, hôm nay là ngày tổ chức triển lãm biệt thự Vân Đỉnh và mình cũng đã đồng ý cùng đi chơi với Hoàng Hiên.

Cũng ngay vào lúc này.

Điện thoại của Trần Lạc Thần lại vang lên.

Đương nhiên là Hoàng Hiên gọi tới.

“Anh, em chuẩn bị tới đón anh đi tham gia triển lãm biệt thự Vân Đỉnh nhé, em cũng đã mua vé xong cho anh rồi!”

Hoàng Hiên cười hì hì nói.

“Ừm, không cần tới đón anh đâu, anh biết chỗ biệt thự Vân Đỉnh, anh tự đi là được rồi, lúc nào anh tới em đưa vé cho anh là được!”

“Được được, ghế VIP thì ghế VIP, anh không có vấn đề gì, làm phiền em rồi!”

“Được, để anh xem đã, nếu như thật sự tốt thì anh sẽ mua mấy căn, ha ha, vậy được, tạm như thế đã, ăn sáng xong anh sẽ đi qua đó!”

Trần Lạc Thần bất đắc dĩ nói chuyện điện thoại với Hoàng Hiên xong.

Thằng nhóc này vẫn mạnh mẽ cổ vũ mình mua.

Cũng không nên bắt người khác phải chờ mình.

Thế là đầu tiên Trần Lạc Thần gọi điện thoại cho Dương Thanh xin phép nghỉ, sau đó nhanh chóng ăn hết cơm rang trứng của mình rồi đứng dậy.

Mà lúc này anh mới phát hiện ra, dường như toàn bộ nhà ăn hoàn toàn không có bất kỳ một tiếng động nào, tất cả đều đang kinh ngạc nhìn vào anh!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!