Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Trần Lạc Thần

Vương Tiểu Đề hất một ly rượu vang lên người Trần Lạc Thần khiến cho anh đơ người luôn.

Điên rồi, người phụ nữ này chắc chắn bị điên rồi.

“Tiểu Đề, cô bị sao vậy?”

Hàn Phi Yên hoàn toàn không biết Vương Tiểu Đề là bởi vì ghen ghét với mình nên mới làm như vậy, còn lo lắng hỏi.

“Tôi không sao, Phi Yên, hôm nay tôi thật sự không thoải mái, tôi đi về trước đây!”

Ngay cả điện thoại Vương Tiểu Đề cũng không cần, cầm túi xách lên rời đi.

Chính cô ta cũng không trả lời được rốt cuộc mình bị làm sao?

Anh Bình Phàm rất lợi hại nhưng ngay cả anh cũng không nhận ra mình rồi, vì sao mình lại vì anh Trần Lạc Thần mà trở nên ghen tị như vậy.

Mọi người cũng hoàn toàn không biết.

Vừa rồi lúc tất cả mọi người đang bàn tán về chuyện anh Bình Phàm thầm mến Hàn Phi Yên, trong lòng Vương Tiểu Đề đã cảm thấy khó chịu như thế nào.

Phụ nữ ấy mà, trời sinh chính là một loại động vật rất hay ghen tị.

Huống chi là khi một người phụ nữ xinh đẹp đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp khác.

Cho nên cô ta vô cùng muốn nổi giận, không thể làm gì Hàn Phi Yên, vừa lúc lại có thể trút giận lên Trần Lạc Thần.

Giống như trước đây chưa từng gặp Trần Lạc Thần bao giờ, cô ta phớt lờ Trần Lạc Thần và bỏ đi.

“Hừ, đều tại Trần Lạc Thần anh đã khiến Tiểu Đề tức giận bỏ đi rồi, tôi thật sự rất hối hận vì đã bảo anh tới đây!”

Ánh mắt Hàn Phi Yên nhìn về phía Trần Lạc Thần càng lạnh hơn.

Trần Lạc Thần nào có thời gian để ý tới Hàn Phi Yên, bây giờ anh còn đang nghĩ cách để trả thù Vương Tiểu Đề.

Nên lập tức cũng trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài theo.

Ơ, hất rượu vang vào vào mặt anh còn mắng anh một trận như thế mà định cứ bỏ đi như vậy được sao?

Trần Lạc Thần cũng đã sớm không còn là Trần Lạc Thần trước kia nữa rồi.

Anh quyết định sẽ đấm vào mặt Vương Tiểu Đề một cái thật mạnh.

Nhưng chờ lúc anh đuổi theo ra ngoài thì lại không nhìn thấy Vương Tiểu Đề đâu nữa, khiến Trần Lạc Thần rất phẫn uất.

Đúng vào lúc này, có một tin nhắn được gửi tới messenger trên điện thoại của Trần Lạc Thần.

Vừa nhìn là bạn học cùng lớp Hách Lan Lan gửi tới.

Dường như hôm nay cơ thể của cô ta rất không thoải mái, nên không đến tham gia tiệc ăn mừng của Hàn Phi Yên.

Nhưng đọc tin nhắn xong, mí mắt Trần Lạc Thần lại nhảy lên:

“Trần Lạc Thần, cậu nói xem bình thường người ta sẽ cảm thấy đau khổ vì chuyện gì? Tôi toàn gây rắc rối cho người nhà chứ chưa bao giờ làm được cái gì cho bọn họ cả, tôi phấn đấu cả một đời nhưng cuối cùng vẫn không bằng người khác, tôi thật sự quá vô dụng mà, tôi đã khiến cho ba tôi cả đời không ngẩng đầu lên được, khiến cho em gái tôi ngay cả quần áo mới cũng không được mua, bây giờ em gái tôi bị bệnh nhưng người làm chị như tôi lại bất lực không thể làm được cái gì mà chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ngay cả bệnh viện cũng không thể đi, tất cả tiền trong nhà đều đưa hết cho tôi nhưng tôi lại không thể đền đáp họ được cái gì!”

“Trần Lạc Thần, cậu nói đi, phải làm thế nào thì tôi mới có thể thoát khỏi sự đau khổ này được?”

Hách Lan Lan gửi cho anh một tin nhắn rất dài.

Trần Lạc Thần hiểu là trong nhà Hách Lan Lan xảy ra chuyện nhưng cô ta lại không giúp đỡ được gì, cô ta luôn luôn tự trách mình thậm chí Trần Lạc Thần còn có thể nghe ra được ý khác ở trong câu nói sau cùng kia.

Khiến trái tim Trần Lạc Thần nhảy lên một cái.

Hách Lan Lan là một thành viên thuộc dạng nghèo khó ở trong nhóm của anh, bình thường cô ta rất ít nói nhưng Trần Lạc Thần đã âm thầm quan sát cô ta, mặc dù bên ngoài cô ta tỏ ra tự ti nhưng bên trong lại là một người rất hiếu thắng.

Làm gì cũng muốn hơn người khác.

Hơn nữa anh còn nhìn ra được, cô ta ngoại trừ muốn người khác có một cuộc sống không buồn không lo ra thì còn có một mục tiêu lớn lao hơn.

Điểm này mạnh hơn chính mình rất nhiều.

Nhưng hiện thực thường thường lại rất tàn khốc, chuyện mình mong muốn hết lần này tới lần khác lại luôn phát triển theo phương hướng ngược lại.

Vì vậy vấn đề phiền muộn này không phải tồn tại ở trong lòng Hách Lan Lan mới một ngày hai ngày, lần này em gái cô ta bị bệnh chắc chắn là không có tiền, cô ta lại một phân tiền cũng không có.

Sợ là lòng tự trọng của cô ta đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Trần Lạc Thần rất hiểu cảm giác này.

Lo lắng cô ta sẽ nghĩ quẩn mà làm chuyện điên rồ, Trần Lạc Thần vội vàng trả lời:

“Hách Lan Lan, cậu đang ở đâu? Ở ký túc xá à?”

“Ừm, đang ở đó!”

Hách Lan Lan trả lời rất nhanh, trong lớp người có thể nói chuyện với anh quá ít, mà cô ta là người nói chuyện với Trần Lạc Thần nhiều nhất.

Trần Lạc Thần nghĩ thầm không biết người dẫn chương trình Vương Tiểu Đề kia đã chạy đi đâu rồi, bây giờ mình trở về chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự chế giễu của đám người Hàn Phi Yên.

Trần Lạc Thần lại không muốn để lộ thân phận của mình.

Mặc dù quan hệ với Hách Lan Lan không phải quá tốt nhưng bọn họ đã ở chung trong một nhóm được gọi là nghèo khó ba năm, có một cái gọi là đồng bệnh tương liên, Trần Lạc Thần không đành lòng để Hách Lan Lan tiếp tục như vậy.

Dứt khoát không quay lại nữa, anh bắt xe đi tới ký túc xá nữ bên này, ký tên ở chỗ bác gái quản lý dưới lầu.

Sau đó anh đi đến cửa ký túc xá của Hách Lan Lan.

“Trần Lạc Thần?”

Hách Lan Lan khóc mí mắt đều sưng húp lên đi ra mở cửa phòng, rõ ràng khi nhìn thấy Trần Lạc Thần cô ta đã giật mình.

“Hách Lan Lan, cậu không sao chứ, tôi tới xem cậu thế nào!”

Trần Lạc Thần nói một câu.

“Tôi không sao, không cần phiền cậu như vậy đâu, dù sao bây giờ tôi cũng đang cảm thấy tôi sống trên thế giới này là dư thừa, làm ảnh hưởng tới rất nhiều người!”

Hách Lan Lan ngồi ở mép giường, vừa che mắt vừa khóc.

“Cậu nói bậy bạ gì vậy, Hách Lan Lan, trước kia tôi cũng giống như cậu, từ nhỏ ba tôi đã nói cho tôi biết nhà chúng tôi nợ rất nhiều tiền, rất nghèo, chị gái của tôi còn không được học cấp ba đã phải ra ngoài làm việc kiếm tiến, chị gái của tôi học rất giỏi nhưng lại phải từ bỏ thi cấp ba!”

Trần Lạc Thần muốn khuyên Hách Lan Lan, có thể bởi vì hai người đều rất nghèo nên nhớ đến mình trước kia.

Mà cũng thật sự có hiệu quả, Hách Lan Lan đã không khóc nữa mà nhìn Trần Lạc Thần nói.

Trần Lạc Thần nói tiếp:

“Cậu có biết lúc ấy áp lực tâm lý của tôi lớn như thế nào không, tôi nhận rất nhiều trách nhiệm và hi vọng của người nhà cho nên tôi đã liều mạng học tập, tôi liều mạng muốn trở nên nổi bật, không thể để người khác xem thường tôi được!”

“Nhưng sau đó thì thế nào, tôi lại thường xuyên bị người ta bắt nạt, bị người ta xỉ nhục, tôi vừa gặp người khác đã cảm thấy mình kém hơn một bậc, tôi thấp hèn hơn người ta, nhìn thấy con gái tôi cũng không dám mở miệng nói chuyện, tôi cảm thấy các cô ấy sẽ coi thường tôi!”

“Trên thực tế các cô ấy cũng thật sự coi thường tôi, thường xuyên bàn tán về tôi nhưng tôi luôn luôn nói với bản thân mình là phải sống thật tốt, những ngày tháng tủi nhục này cuối cùng sẽ qua, hơn nữa tôi còn hiểu được một đạo lý!”

Trần Lạc Thần nói rất xúc động.

Hách Lan Lan vội hỏi: “Đạo lý gì?”

“Đó chính là một người ở giai đoạn nào thì chỉ nên nghĩ xem nên làm cái gì hợp với lúc đó, chỉ có như vậy mới không phải chịu đau khổ nữa, bây giờ cậu vẫn đang đi học thì nên tích lũy kiến thức chứ đừng lúc nào cũng nghĩ xem mình phải kiếm tiền bằng cách nào, làm gì để có nhiều tiền hơn, chuyện này có thực tế không?”

“Đúng vậy, quả thực là tôi muốn kiếm thật nhiều tiền nhưng tôi lại không làm được, bây giờ đương nhiên cậu sẽ nói được như vậy là bởi vì cậu trúng số, cậu may mắn hơn người khác!”

Hách Lan Lan mất mát nói.

“Đúng là tôi rất may mắn nhưng cậu phải tin rằng cậu cũng sẽ có ngày đó! Tóm lại chuyện gì sớm muộn rồi cũng qua thôi, cậu không nên để chuyện này gây áp lực cho mình mà bây giờ cái cậu nên nghĩ nhất là tìm ra biện pháp giải quyết!”

Trần Lạc Thần khuyên nhủ.

Hách Lan Lan cúi đầu xuống, chỉ nói: “Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn cậu Trần Lạc Thần, cậu để cho tôi suy nghĩ thật kỹ đi!”

Trần Lạc Thần cũng chưa bao giờ khuyên nhủ người nào nên cũng không biết phải nói như thế nào.

Nhưng nếu bây giờ anh đã biết vấn đề của Hách Lan Lan, lại còn là một người bạn học không tệ lắm, thì chắc chắn sẽ phải giúp một tay.

Rầm rầm rầm!

Đúng lúc này, cửa túc xá vang lên một tiếng đập cửa rất lớn.

Giống như muốn phá tung cửa phòng từ bên ngoài vậy.

Sau đó, Hách Lan Lan đi tới mở cửa ra.

Lập tức có một người phụ nữ trung niên mũm mĩm xông vào, mặt mũi tràn đầy tức giận, lông mày xăm rất đậm thật sự giống như hai con sâu róm đang nằm trên đó vậy.

“Tao đang nghĩ làm sao lại không mở cửa, con tiện nhân này, thì ra trong phòng ký túc xá đang có con trai, ba mày còn nói là ở trường mày chăm chỉ học hành này nọ, tao nhổ vào, cái loại tiện nhân như mày!”

“Mẹ! Mẹ đừng nói như vậy, Trần Lạc Thần là bạn học của con, cậu ấy đến chơi với con!”

Hách Lan Lan khóc ròng nói.

“Đừng gọi tao là mẹ! Tao không phải mẹ của mày! Cậu là ai, cậu ở đây nhìn cái gì vậy hả? Có phải muốn cường hiếp con gái của tôi không, có tin là bây giờ tôi sẽ lập tức báo cảnh sát không!”

Người phụ nữ trung niên lấy điện thoại di động ra.

Hách Lan Lan luống cuống, lập tức nói: “Trần Lạc Thần, cậu đi về đi, hôm nay rất cảm ơn cậu!”

“Được!”

Trần Lạc Thần muốn mắng con mụ điên này vài câu, nhưng nghĩ tới đây là mẹ của Hách Lan Lan nên cũng không thể nói cái gì.

“Người làm mẹ sao lại có thể như vậy!”

Lẩm bẩm một câu, Trần Lạc Thần rời đi.

Cũng không biết người này có phải mẹ ruột của Hách Lan Lan không nữa, mở miệng ra đã là một câu tiện nhân.

Hôm nay liên tiếp gặp phải mấy con mụ điên, tâm trạng của Trần Lạc Thần thật sự không tốt.

Anh định tới công viên đi dạo một chút để giải sầu.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên, là chị gái anh Trần Bạch Lan gọi tới.

Trần Lạc Thần lập tức nghe máy, đúng lúc anh đang muốn hỏi chuyện của phố thương nghiệp Kim Lăng.

Không ngờ vừa mới nghe máy đã nghe được giọng nói khẩn trương của chị mình:

“Em trai, có chuyện lớn rồi, chị của em đã gây ra chuyện lớn rồi!!!”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!