Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Giang Nhược Kiều bó tay rồi.

Cô cũng không biết phải làm sao nữa. Cô vẫn luôn cảm thấy ông trời phái Lục Dĩ Thành tới là để trừng trị cô, nếu không thì tại sao cô lại bị anh làm cho nghẹn lời rất nhiều lần, vậy mà cô còn không nói ra được lời mỉa mai nào, mà đúng là cô không tức giận thật… Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẫn là Lục Dĩ Thành kịp phản ứng trước, lòng không nhịn được mà thấy chán nản: Là do anh nghe nhầm, cô cũng không có ý định mua thêm một cái nữa.

Giang Nhược Kiều không biết phải làm sao, Lục Dĩ Thành cũng không có cách nào khác.

Anh thường hay cảm thấy, mỗi lần đối diện với cô, phản ứng của anh sẽ chậm chạp hơn rất nhiều, mạch suy nghĩ thì sẽ không rõ ràng rành mạch như trước, cả thân thể như bị “đình trệ” vậy.

“Xin lỗi cậu.” Theo thói quen, Lục Dĩ Thành lại thừa nhận sai lầm của mình trước.

Giang Nhược Kiều muốn thở dài, đáng tiếc thay, cuối cùng cô phát hiện mình không còn thấy tức giận nữa. Đúng là người này đến để trừng trị cô đây mà, cô đành giật nhãn mác trên quần áo một cách thật bạo lực.

Lục Tư Nghiên: “Wow ~”

Khi mẹ bóc gói chuyển phát nhanh cũng mạnh mẽ, gọn gàng như vậy.

Giang Nhược Kiều mặc chiếc áo khoác màu hồng trắng này vào. Cô rất hợp với màu sắc này, kích thước cũng vừa người, phù hợp với cô, không quá to cũng không quá nhỏ, tay áo cũng vừa vặn, sau khi mặc áo khoác vào, cảm giác toàn thân đều ấm áp, vẻ mặt cô thả lỏng, nhìn về phía Lục Dĩ Thành, muốn chuyển khoản cho anh.

Dường như Lục Dĩ Thành biết cô muốn nói gì, anh lắc đầu: “Không cần cho tôi.”

Là do anh muốn mua quần áo này cho cô, cô lại không biết.

Không có lý do gì để lấy số tiền này.

Giang Nhược Kiều: “…”

Tên ngốc này thật sự rất cứng đầu. Có thể đoán được rằng, dù cô có chuyển khoản WeChat cho anh, khả năng rất cao là anh sẽ không nhận lấy. Bởi vì hơn bốn trăm tệ này không cần thiết cho lắm, cô nhìn anh, quan sát từ đầu đến chân.

Lục Dĩ Thành không tự chủ được mà đứng thẳng người lên, thần kinh cũng căng thẳng.

Hôm nay Lục Dĩ Thành mặc một chiếc áo hoodie màu xám đậm, phối với một chiếc quần hưu nhàn và giày thể thao.

Hình như quần áo của anh vẫn luôn là ba màu trắng, xám, đen.

Nếu nói chất lượng quần áo của anh tốt thì đó chính là nói lời trái với lương tâm, cô nghi ngờ rằng, căn bản là anh không hề biết phối quần áo, cứ mặc sao cho thoải mái, cũng may là ngoại hình của anh vẫn ở đây, dáng người cao ráo ở đây, nên dù có phối đồ không hợp nhau cho lắm thì cũng đã đủ khiến người khác vui tai vui mắt.

Lục Dĩ Thành biết cô đang quan sát mình.

Thậm chí anh còn muốn cúi đầu xuống xem xem liệu hôm nay anh có chỗ nào kỳ quái hay không, rồi quần áo đang mặc, đôi giày đang mang không biết có bị bẩn hay không nữa.

Trong lòng Giang Nhược Kiều nảy ra một ý tưởng: “Được rồi, có qua có lại, cậu mua cho tôi quần áo giá 458 tệ, tôi cũng mua cho cậu quần áo 458 tệ, hình như bên cạnh cũng có một trung tâm mua sắm, vừa hay chúng ta đi dạo để mua cho cậu bộ quần áo, rồi đi ăn cơm.”

Hoàn mỹ ~

Lục Dĩ Thành kinh ngạc, sau khi phản ứng lại kịp thì liên tục lắc đầu: “Không, không, tôi đã có rất nhiều quần áo.”

Giang Nhược Kiều: “Rất nhiều á??”

Rất nhiều chỗ nào vậy? Cô sắp không hiểu ý nghĩa của từ “rất nhiều” đến nơi rồi…

Thấy Lục Dĩ Thành vẫn muốn ra sức từ chối, cô nói thẳng: “Dù sao thì, hoặc là tôi chuyển khoản cho cậu, hoặc là mua cho cậu một bộ quần áo, cậu tự chọn đi. Chọn một trong hai, không được không chọn cái nào.”

Nhận tiền hay là nhận quần áo?

Lục Dĩ Thành còn chưa trả lời, Lục Tư Nghiên đã kéo kéo anh, trả lời hộ anh: “Mua quần áo cho bố đi ạ!”

Mắt Giang Nhược Kiều cong cong: “Vậy là được rồi.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Thật sự thì anh vẫn còn quần áo để mặc. Nhưng lời nói đã đến bên miệng, anh chợt nuốt vào, anh không cần tiền, quần áo cũng không muốn cô mua, rất tốn kém. Nhưng nhìn thấy sự hào hứng của cô và Lục Tư Nghiên đều rất cao, anh cũng không nên nói ra những lời khiến người khác mất hứng kia.

Nói là đi mua quần áo cho Lục Dĩ Thành, nhưng Giang Nhược Kiều vẫn đi thẳng lên tầng ba.

Đây cũng không phải là lỗi của cô, cô lẩm bẩm: “Do trung tâm thương mại xây dựng như vậy, tầng hai và tầng ba là trang phục cho nữ, tầng bốn là trang phục nam, lên tầng bốn là phải đi qua tầng ba thôi.”

Lục Tư Nghiên nói: “Không cần giải thích những cái này đâu ạ, con quen rồi.”

Rồi nhóc lại quay đầu nhìn thoáng qua bố đang ở đứng gần lan can dưới một bậc thang: “Bố cũng sẽ quen thôi ạ.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Giang Nhược Kiều vuốt vuốt mái tóc xoăn của Lục Tư Nghiên, sẵng giọng: “Đúng là con rất hiểu mẹ. Nhưng mà yên tâm đi, mẹ chỉ đi dạo một vòng thôi, sẽ không lâu đâu.”

Lục Tư Nghiên lại quay đầu nói với Lục Dĩ Thành: “Sẽ không lâu đâu, cơ bản là trong khoảng một tiếng. Bố chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé.”

Giang Nhược Kiều cười to: “Con đáng ghét quá đi mất.”

Thật ra thì cô cũng không muốn mua gì, nhưng gần đây có rất nhiều sản phẩm mới được tung ra thị trường, chỉ nhìn một chút thôi, cho cửa hàng thực tế của người ta tăng trưởng một ít người, âu cũng là một việc thiện.

Ngoài miệng nói “Tôi sẽ không mua cái gì cả”, nhưng trên thực tế thì Giang Nhược Kiều vẫn mua một cái lược chải tóc có đệm khí, mua nến thơm hương hoa cỏ, mua một đôi dép lê bằng nhung, cuối cùng, cô bắt đầu chọn mũ, đứng ở trước cái giá đỡ, cô thấy khó khăn vô cùng, không biết mình nên chọn chiếc mũ nào, rồi cô xoay người lại nhìn hai anh em nhà họ Lục.

Cô chọn một chiếc đội lên trước, hỏi họ: “Nhìn đẹp không?”

Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên: “Đẹp.”

Hôm nay nói từ “đẹp” này đến nỗi mệt mỏi cả thân mình, nhưng rõ ràng là họ còn phải nói rất rất nhiều lần.

Giang Nhược Kiều gật đầu, lại đổi một chiếc khác mà đội lên, hỏi: “Còn cái này, nhìn có đẹp không?”

“Đẹp.”

Giang Nhược Kiều lại không muốn mua hai chiếc, nên lại hỏi: “Chiếc nào đội lên trông đẹp hơn vậy?”

Lục Tư Nghiên: “…”

Anh tình nguyện về nhà làm bài tập do thầy cô giao!

Lục Dĩ Thành: “.”

Quả thật là làm người là một việc rất khó nhọc, nếu nhất định muốn bọn họ nói, thì, hai bố con đều cảm thấy… Hình như hai chiếc mũ này giống y hệt nhau, căn bản là không có chút khác biệt nào, vậy thì họ nên trả lời câu hỏi này như thế nào đây!

Giang Nhược Kiều lườm bọn họ một cái: “Ngốc quá đi mất.”

Một câu hỏi đơn giản như vậy cơ mà, vậy mà biểu hiện của bọn họ cứ như thể đó là vấn đề to lớn liên quan đến sống chết vậy.

Không có ý nghĩa, không thú vị gì hết.

Bấy giờ, có một người đẹp tóc xoăn đi đến, nói với Giang Nhược Kiều: “Tôi cảm thấy cái này trông đẹp hơn, cảm thấy nếu điều chỉnh lại hình dạng đầu và khuôn mặt thì trông sẽ đẹp hơn nữa, cô có khuôn mặt trứng ngỗng, đội cái gì cũng đẹp, nhưng chiếc này phù hợp hơn, cũng rất phù hợp với màu tóc của cô, hơn thế nữa, chiếc này rất thích hợp đội vào mùa đông.”

Ánh mắt Giang Nhược Kiều sáng lên: “Thật sao, cảm ơn cô.”

Người đẹp tóc xoăn mím môi cười: “Lời tôi nói cũng chỉ là lời nói thật lòng mà thôi.”

Giang Nhược Kiều vui vẻ đi thanh toán hóa đơn.

Lục Dĩ Thành: “…”

Cuối cùng thì Giang Nhược Kiều cũng ôm tâm trạng hài lòng mà rời khỏi tầng ba, đưa Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đến tầng bốn.

Tầng ba và tầng bốn hình thành nên một sự tương phản rõ ràng, bên quần áo nữ sôi động vô cùng, có rất nhiều người đi dạo mua sắm, nhưng bên quần áo nam lại tương đối vắng khách.

Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Thành đến mua quần áo ở một của hàng như vậy.

Giang Nhược Kiều cũng không biết nhiều về quần áo nam, vừa rồi tiện tay xem một trang web đánh giá, dẫn Lục Dĩ Thành đi thẳng đến một cửa hàng phù hợp với giới trẻ, thương hiệu này có giá cả phải chăng hơn nhiều so với các thương hiệu khác. Rõ ràng là Lục Dĩ Thành đang thấy hơi mất tự nhiên, Lục Tư Nghiên vẫn còn mơ hồ, Giang Nhược Kiều biến thành người dẫn đầu đi vào cửa hàng, cũng không cần nhân viên hướng dẫn, cô đi thẳng đến một chỗ, cô đứng ở đó lựa chọn quần áo, đèn trong cửa hàng quần áo mở rất sáng, Lục Tư Nghiên ngồi ở trên ghế sô pha, nhóc đã mệt muốn chết rồi, phải ngồi nghỉ ngơi một chút mới được.

Lục Dĩ Thành thì đứng ở cách đó không xa, nhìn Giang Nhược Kiều đang sốt sắng giúp anh chọn quần áo.

Phải hình dung cảm giác của anh lúc này như thế nào nhỉ?

Anh không nói ra được.

Chỉ là, anh… cảm nhận được hạnh phúc.

Trên thực tế, đã lâu lắm rồi anh không được nếm trải thứ cảm giác gọi là hạnh phúc, luôn cảm thấy cảm giác này quá xa xỉ. Nhưng mà, vào lúc này đây, từ đầu tiên hiện lên trong đầu anh lại chính là từ này.

Giang Nhược Kiều chọn ra hai bộ quần áo cho Lục Dĩ Thành, kín đáo đưa cho anh: “Đi thử xem.”

Lục Dĩ Thành vẫn chưa phản ứng lại kịp.

Giang Nhược Kiều cho là anh chê quần áo quá đắt tiền, nhân viên bán hàng lại đang ở ngay bên cạnh, cô chỉ có thể nói nhỏ với anh: “Thử một chút cũng không cần trả tiền mà, cậu thử trước đi.”

Lục Dĩ Thành: “Ừ.”

Mấy phút sau, Lục Dĩ Thành đi ra, Giang Nhược Kiều đã chọn cho anh một chiếc áo len có thể mặc bên ngoài.

Dưới ánh đèn, thân hình anh cao gầy, cô cảm thấy loại áo len này rất hợp với anh.

Giang Nhược Kiều gật đầu: “Tôi chọn một cái áo khoác cho cậu, cậu có thể mặc vào để xem hiệu quả.”

“Được.” Lục Dĩ Thành thay chiếc áo khoác kia vào.

Nếu không phải vì đã tự nhủ bản thân phải kiềm chế lại, thì Giang Nhược Kiều còn muốn huýt sáo một tiếng cơ.

Cái gọi là người dựa vào cách ăn mặc, coi như là hôm nay cô đã được chứng kiến rồi!

Mặc chiếc áo len này, lại mặc thêm áo khoác này, giá trị nhan sắc của Lục Dĩ Thành đã tăng vọt lên tận mấy điểm! Ngay cả nhân viên bán hàng ở bên cạnh cũng điên cuồng khen ngợi: “Anh chàng đẹp trai mặc cái này trông rất đẹp, còn đẹp hơn cả người phát ngôn của chúng tôi nữa! Đúng thật là móc treo quần áo trời sinh!”

Giang Nhược Kiều cảm thấy rất đúng!

Thật sự là móc treo quần áo!

Nhìn đẹp hơn nhiều so với bảng hiệu của người phát ngôn đứng ở cửa!

Lục Dĩ Thành có dáng người cao thẳng, lại đang ở tuổi hai mươi này, chưa kể dáng vẻ của anh còn nghiêm chỉnh. Hôm nay mặc lên chiếc áo len phối với áo khoác, cũng đã đạt đến trình độ đi trên đường sẽ được săn đón, bắt chuyện như ngôi sao, đi dạo ở trung tâm sẽ bị người khác chụp ảnh và đăng video lên.

Lục Dĩ Thành quay lại phòng thử đồ. Vừa bước ra thì đã nghe thấy nhân viên bán hàng đang giới thiệu sản phẩm cho Giang Nhược Kiều: “Anh chàng đẹp trai mặc bộ này trông rất đẹp trai, hôm nay có một hoạt động đặc biệt, mua hai chiếc là sẽ được tặng hai đôi tất chân ~”

“Được, mua!” Giang Nhược Kiều nói.

Lục Dĩ Thành muốn nói rồi lại thôi.

Vừa rồi, khi đang ở phòng thử đồ, vẫn là do anh lén lút liếc nhìn giá trên mác, áo khoác hơn 800 tệ, áo len hơn 300 tệ…

Cộng lại đã hơn 1200 tệ.

Không cần thiết, thật sự là không cần thiết.

Anh muốn nói là anh không cần, nhưng khi anh thấy ánh mắt Giang Nhược Kiều đang nhìn anh, cuối cùng đành nuốt ba chữ đó xuống, anh gật đầu, được thôi.

Đang muốn cầm quần áo ra quầy hàng để tính tiền, Giang Nhược Kiều lại nhớ đến điều gì đó, gọi anh lại: “Chờ đã, cậu lại đi thử chiếc quần này một chút đi.”

Lục Dĩ Thành: Thật sự… không cần…

Anh có quần, có mấy cái quần thật mà, anh không thiếu đâu.

Giang Nhược Kiều: “Thử một chút thôi.”

Lục Dĩ Thành nhìn cô một cái, đành gật đầu đồng ý: “Được.”

Anh vừa cầm chiếc quần kia vào phòng thử đồ, Giang Nhược Kiều đã nhanh tay nhanh mắt nói với nhân viên bán hàng: “Nhanh, tính tiền áo và áo khoác này, nhanh một chút!”

Nhanh lên, nhanh lên, lấy tốc độ chuyên nghiệp của các bạn ra đi nào!

Nhân viên bán hàng ngầm hiểu, nhanh chóng nói với nhân viên thu ngân ở quầy.

Đây là lần đầu tiên em gái thu ngân dùng tốc độ tay nhanh như thế này, sau khi Giang Nhược Kiều lấy mã thanh toán ra quét, baya giờ cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này, cô thật sự rất biết ơn Lục Dĩ Thành.

Anh đã làm rất nhiều điều trong quá trình nằm viện của bà ngoại.

Về tình về lý, cô không nên thờ ơ. Quần áo cũng chỉ là tâm ý của cô mà thôi.

Đợi đến khi Lục Dĩ Thành thay quần mới xong và đi ra, nhìn thấy tay Giang Nhược Kiều xách theo một cái túi, anh còn gì không hiểu nữa đâu?

Đây là điệu hổ ly sơn [*] à?

[*] Điệu hổ ly sơn: Dùng mưu kế dẫn dụ đối phương ra khỏi môi trường sống quen thuộc nhằm dễ bề tiêu diệt hoặc chinh phục.

Lục Dĩ Thành rất bất đắc dĩ, anh chỉ biết nhìn Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều.

Anh rất muốn gọi cô một tiếng.

Giang Nhược Kiều, cậu đừng như vậy.

Rõ ràng là vẻ mặt bất đắc dĩ của anh làm cô rất buồn cười, dường như cô đã tác chiến thành công, cô ngoẹo đầu, giơ hai ngón tay tạo thành hình chữ V với anh, yeah – và đây cũng là vẻ ngây thơ hiếm hoi của cô mà anh từng nhìn thấy.

Cô thành công rồi ~

Dù sao thì cô cũng đã tính tiền rồi ~
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!