Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Đối với Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều mà nói, Tết Trung Thu năm nay thật sự là một ngày tết yên ả và ấm áp.

Mới sớm tinh mơ, mẹ Tưởng đã phụ hầm canh gà trong bếp, múc vào bình giữ nhiệt, chuẩn bị mang cho con trai uống, ngoài canh gà, bà ta còn chuẩn bị một số vật dụng sinh hoạt hằng ngày, lúc sắp ra cửa, bà ta nghe bảo mẫu A Cầm vào bếp nói: “Chị biết ai mới đến không?”

“Ai?”

A Cầm rất thích tám chuyện, cô ta bước lại gần, nói: “Là chị Vương Thúy Trân hồi xưa chăm sóc cho cô chủ, năm đó con dâu chị Vương sinh con, một mình chị Vương lo không xuể cho hai bên nên từ chức, hôm nay chị ấy tới, bảo là muốn gặp mặt bà chủ nhưng mà bà chủ với ông chủ ra ngoài rồi, tôi thấy chị Vương còn ở đây chờ bà chủ về, chẳng lẽ là có chuyện gì rồi.”

Mẹ Tưởng từng làm việc với chị Vương mà A Cầm nhắc tới vài năm.

Mẹ Tưởng chướng mắt chị Vương, dẫu sao thì chị Vương cũng chỉ là một người phụ nữ từ dưới quê lên, học hành cũng chẳng đâu vào đâu, bởi vì tay chân nhanh nhẹn nên mới được nhà họ Lâm tuyển vào làm dì phụ bếp. Trước khi mẹ Tưởng tới nhà họ Lâm, chị Vương từng được thăng chức, nói là ở bên chăm sóc Khả Tinh nhưng bà Lâm cũng không để con gái quá thân thiết với một dì giúp việc, chỉ có điều, hồi nhỏ Lâm Khả Tinh rất thích chị Vương, thế là bà Lâm phá lệ, để chị Vương cùng những người khác chăm lo việc ăn uống ngủ nghỉ của Lâm Khả Tinh.

Sau khi mẹ Tưởng tới đây, đương nhiên bà Lâm sẽ tin tưởng người bạn lâu năm của mình hơn nhiều, nếu so với chị Vương, trình độ học vấn của mẹ Tưởng cao hơn, hơn nữa, khả năng giao tiếp cũng tốt, về lâu về dài, bà Lâm sẽ để mẹ Tưởng giúp bà ấy giải quyết một số việc quan trọng, mà lúc đó Lâm Khả Tinh không có bạn bè chơi cùng, trong nhà cũng không có đứa trẻ nào cùng lứa với cô ta, sau khi hai mẹ con Tưởng Diên tới, cô ta rất thích chơi cùng Tưởng Diên lớn hơn cô ta hai tuổi, vì thường xuyên gặp gỡ, Lâm Khả Tinh sẽ thích mẹ Tưởng – người luôn nói năng dịu dàng hơn.

Thế nên, chị Vương sẽ thấy đố kỵ với mẹ Tưởng. Nhưng mẹ Tưởng lại xem thường điều này, tự đặt mình lên để so sánh với một người phụ nữ dân quê không có học thức, đó là tự hạ thấp chính mình.

Với loại người miệng mồm oang oang như chị Vương, kiểu người này ấy à, mẹ Tưởng cho rằng chỉ là hạng cóc nhái, cắn không chết người nhưng lại khiến người khác chết vì ghê tởm.

Chị Vương đi rồi, cuối cùng thì mẹ Tưởng cũng có thể thở phào như vừa trút được gánh nặng trong lòng.

Bây giờ, đừng nói là A Cầm tò mò, ngay cả mẹ Tưởng cũng có chút nghi ngờ, đi thì cũng đi gần hai năm rồi, giờ quay lại làm gì? Tống tiền à?

Lúc mẹ Tưởng ra ngoài, bà ta nghe bảo vệ nói với quản gia rằng: “Chị Vương nói chị ấy có việc rất quan trọng muốn nói với bà chủ, chị ấy không làm việc trong nhà nữa nên để chị ấy vào nhà cũng không tiện, chị ấy có để lại số điện thoại, đợi khi nào bà chủ về thì phiền bác nói với bà chủ một tiếng. Thực ra thì con người chị Vương tốt lắm, hồi trước cũng rất quan tâm chăm sóc chúng tôi.”

Mẹ Tưởng nghe hết cuộc nói chuyện, sau đó mỉm cười với bảo vệ và quản gia rồi mới rời khỏi nhà họ Lâm.

Dọc đường đi, không biết vì sao, lòng bà ấy có chút bất an.

Luôn cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Ngay cả khi gặp mặt con trai Tưởng Diên, tâm hồn bà ta cũng trôi dạt tới phương nào, không tập trung được.

Tâm trạng của Tưởng Diên cũng không tốt, mấy hôm trước có một mẩu tin nhắn từ dịch vụ đặt vé đã nhắc nhở anh ta, lúc trước anh ta có đặt hai tấm vé vào cửa. Lúc trước anh ta còn định đợi khi nào khí trời mát mẻ sẽ dẫn Nhược Kiều đi hóng gió, mà giờ lại…

Tâm tư hai mẹ con đều không tập trung, thế nên, họ đành vội vã kết thúc buổi gặp mặt, Tưởng Diên cầm bình giữ nhiệt trong tay, lúc anh ta đang chào tạm biệt mẹ tại cửa quán thì bỗng dưng có người từ ngoài chạy vào, giọng người đó bén nhọn, chói tai: “Cuối cùng cũng để tôi tìm được cậu.”

Tưởng Diên ngạc nhiên mà nhìn về phía người mới tới.

Anh ta cảm thấy người đó trông rất quen mắt, nhìn kỹ lại mới nhớ ra, đây chẳng phải là một dì giúp việc trước đây từng làm trong nhà họ Lâm à, có điều, hai năm trước đã nghỉ việc rồi, nghe nói dì ấy về quê ở, sao bây giờ lại ở đây?

Mắt trái mẹ Tưởng giật giật không ngừng.

Lòng bà ta chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành, đặc biệt là khi thấy người tới là chị Vương.

Bà ta cứ cảm thấy, chắc chắn việc hôm nay chị Vương xuất hiện ở nhà họ Lâm sẽ khiến một điều gì đó rất lớn xảy ra, mà điều nàycó thể liên quan tới bà ta.

Mẹ Tưởng cố gắng tự trấn an bản thân: “Chị Vương, là chị à?”

Chị Vương cười khẩy một tiếng, rồi lại quét mắt sang nhìn Tưởng Diên: “Chắc chị đoán được tôi đến tìm bà chủ vì lý do gì nhỉ?”

Mẹ Tưởng: “Việc giữa chị và bà chủ, sao tôi biết được.”

Bà ta lại nhìn về phía con trai: “A Diên, con về trường trước đi! Mẹ với dì Vương trò chuyện một lát đã.”

Tưởng Diên chần chờ không biết có nên đi hay không, ngay cả anh ta cũng nhận ra, dì Vương này đến không có ý gì tốt, anh ta cứ thế mà đi được sao?

Không đợi Tưởng Diên lên tiếng, chị Vương đã giữ chặt bả vai Tưởng Diên: “Đi cái gì mà đi, mẹ con hai người rắp tâm hại người, đến lúc đó phải đi cùng tôi tới gặp bà chủ, để ông chủ và bà chủ nhìn xem, đến tột cùng, hai người là quỷ quái phương nào.”

Mẹ Tưởng nghe vậy thì lòng thấp thỏm không yên.

Nhưng ngoài mặt vẫn bày ra vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Chị buông con trai tôi ra, muốn nổi điên nổi khùng thì đi ra chỗ khác mà điên khùng!”

“Bị nói trúng tim đen rồi phải không?” Chị Vương cười chế nhạo: “Trước đây tôi bị chị ngáng chân bao nhiêu lần tôi cũng lười chẳng thèm nói làm gì, chị nói xem, có phải ông trời không có mắt rồi không, con người tôi thích chiếm mấy khoản lợi nhỏ, tôi nhận, lúc rời khỏi nhà họ Lâm, xem như bà chủ cũng tốt với tôi, xem xét có muốn mang theo đồ gì thì mang theo, tôi cũng lấy mấy món mang theo, cách đây không lâu, cháu tôi nghịch đồ của tôi, thế chẳng phải là đã lòi ra rồi sao?”

Mẹ Tưởng lòng lạnh hẳn đi.

Nhìn cái dáng vẻ đắc ý thích chí còn nói năng hùng hồn như thế…

Mẹ Tưởng càng ngày càng cảm thấy bất an.

Tưởng Diên cau mày: “Dì Vương, có gì dì cứ nói thẳng đi, đừng nói nửa chừng rồi lấp lửng bỏ đôi thế.”

“Cậu hỏi thử mẹ cậu xem đã tôi phát hiện được thứ gì.” Chị Vương liếc mắt: “Nếu tôi nói ra, Tiểu Tưởng à, mẹ cậu thực sự được lắm đấy, người bình thường nào có ai nhìn ra!”

Mẹ Tưởng cắt ngang lời dì ta: “Vương Thúy Trân, đừng nói mấy lời làm xí đó với con trai tôi nữa!”

“Chị làm ra nhưng lại sợ bị người ta vạch trần?” Chị Vương cười nói: “Nhưng thật không may, chị à, tôi thực sự không muốn ngăn cản chị nhưng mà cháu gái tôi ngày một khôn lớn, tôi cũng định ra ngoài làm công phụ giúp kiếm thêm ít tiền cho con trai và con dâu tôi, thôi vậy đi, chỉ một giá duy nhất, ba mươi vạn, ba mươi vạn cũng rẻ thôi mà phải không? Chị đưa tôi ba mươi vạn, chắc chắn là tôi sẽ không đến tìm ông bà chủ nữa.”

Tưởng Diên không nghe nổi nữa, đứng ra chắn trước mặt mẹ: “Dì Vương, tôi tôn trọng dì nhưng mong dì đừng làm như vậy nữa, dì còn nói tiếp, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Chị Vương lại tiếp tục giễu cợt: “Báo đi, cậu cứ báo đi, để tôi coi mẹ cậu có dám để cậu báo cảnh sát hay không nhé!”

“Tôi tự nhận mình trong sạch, chẳng có gì phải sợ.” Chị Vương vỗ ngực nói: “Để mọi người nhìn xem, mấy năm nay mẹ cậu đã tính toán những gì để…”

Vừa nói tới đây thì đã bị mẹ Tưởng cắt ngang: “Đủ rồi, Vương Thúy Trân!”

Chị Vương cười: “Ba mươi vạn, một đồng cũng không được thiếu, chậm nhất là ngay mai, năm giờ chiều mai mà tôi còn chưa thấy tiền đâu thì tôi sẽ đến tìm bà chủ, với tình cảm bấy lâu nay giữa tôi và bà chủ, thế nào bà chủ cũng gặp mặt tôi một lần.”

Mẹ Tưởng miễn cưỡng cười nói với con trai: “A Diên, nghe mẹ, con về trước đi, mẹ sẽ giải thích với con sau.”

Thực ra thì mẹ Tưởng cũng rất hoảng.

Bao nhiêu năm qua, thực sự thì bà ta vẫn đang trù tính âm mưu, thế nhưng, con người ai cũng có lúc mắc sai lầm, ngay cả bà ta cũng không chắc trong tay Vương Thúy Trân đang giữ vật gì, nhưng nhìn cái cách Vương Thúy Trân vừa ra vẻ thông minh vừa trưng bộ mặt thấy ghét đó ra, e là người nảy có chứng cứ gì đó trong tay thật rồi.

Bà ta nhất định phải áp chế người này trước đã.

Dù gì Tưởng Diên cũng không còn nhỏ nữa.

Cái gì mà tính toán, cái gì mà âm mưu hại người, anh ta nghe rõ rành rành rồi, nhìn sắc mặt của mẹ hiện giờ, anh ta nói: “Để dì ấy nói đi, hành động này là uy hiếp vơ vét tài sản, bất cứ lúc nào cũng có thể báo án. Mẹ, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng.”

Chị Vương che miệng cười: “Hay cho câu cây ngay không sợ chết đứng, cậu thử nhìn lại coi mấy năm nay mẹ cậu đã làm những gì, bà ta ấy à, dốc lòng dốc sức cho cậu được làm rể nhà họ Lâm đấy!”

Nếu như ánh mắt có thể giết người, chị Vương chắc hẳn đã chết vô số lần rồi, ánh mắt mẹ Tưởng lạnh như băng: “Cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói lung tung.”

Chị Vương chẳng chút sợ sệt: “Hay là chúng ta cứ ba mặt một lời đi, đến lúc đó, ai nói láo nói xạo tự khắc sẽ rõ.”

Việc Lâm Khả Tinh thích Tưởng Diên cũng chẳng có mấy người biết.

Người như Vương Thúy Trân thì càng không thể nào biết được.

Nhưng bây giờ, khi nghe thấy những lời Vương Thúy Trân nói, lòng mẹ Tưởng loạn cào cào, bà ta không chắc chứng cứ trong tay Vương Thúy Trân là gì, là điều gì đã khiến cho Vương Thúy Trân to gan lớn mật đến thế, vừa mở miệng đã đòi những ba mươi vạn.

Tưởng Diên đau hết cả đầu.

Anh ta liếc mắt nhìn chị Vương rồi lại nhìn về khuôn mặt lạnh tanh của mẹ.

Trong đầu vang vọng những lời Nhược Kiều từng nói với anh ta.

Cô nói: “Tưởng Diên, tôi đã nói rồi, cô em gái Lâm Khả Tinh ấy thích anh, hơn nữa, tôi chắc chắn mẹ anh cũng biết sơ sơ về chuyện này, anh có từng nghĩ rằng, rốt cuộc dì ấy bảo chúng ta đưa Lâm Khả Tinh đi chơi cùng chúng ta là vì lý do gì hay chưa, sau khi chuyện đó xảy ra, sao dì ấy có thể kịp thời chạy từ thành phố đến chỗ chúng ta để đón Khả Tinh, vì sao lại có hành động này.”

Cô nói: “Trước đây, anh có thể không hiểu, cũng có thể không nhận ra, nhưng mà, sau này, phiền anh chú ý hơn một chút đi, để tránh cho lần sau gặp được người thích hợp với anh, đến cuối vẫn phải ngậm ngùi chia tay. Hại người ta cũng hại cả bản thân mình.”

Rất nhiều chuyện cứ chậm rãi mà trở nên rõ ràng trước mắt anh ta.

Đầu Tưởng Diên đau như búa bổ.

Anh ta không dám tin, nhưng mà…

Sự việc này vốn đã phiền phức, khó giải quyết rồi, mà bây giờ, nhìn vẻ mặt của con trai, mẹ Tưởng bỗng cảm thấy mọi chuyện càng thêm bất ổn.

Vừa phải bịt miệng Vương Thúy Trân, vừa phải trấn an A Diên!!

Kế hoạch ấp ủ bao năm của bà ta không thể đổ sông đổ biển như thế được.

Qua bao nhiêu năm, trải qua biết bao nhiêu chuyện, giờ đây, mắt thấy mọi công sức sắp tan thành mây khói, mẹ Tưởng sao có thể chấp nhận được, sự lo lắng và sợ hãi tích tụ trong mấy ngày qua sắp như nước tràn bờ đê, bà ta hận không thể đánh một trận với Vương Thúy Trân ngay tại đây.

“Thẹn quá hóa giận rồi?” Vương Thúy Trân cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn của mẹ Tưởng, Tưởng Diên vẫn đứng ngây ra như phỗng ở ngay bên cạnh, không dám tin vào sự thật bày ra trước mắt.

Vương Thúy Trân lén lút nói nhỏ bên tai mẹ Tưởng: “Bà chủ bảo tôi nói với chị một câu, có những việc, dù có là mơ thì cũng đừng nên mơ tới.”

Mẹ Tưởng vốn đang giận đến mức muốn sống chết một phen với chị ta.

Nhưng vừa nghe câu này, tựa như bị ai đó hạ bùa, bà ta đứng im như trời trồng.

Bà ta đờ đẫn nhìn về phía con trai.

Đối với mẹ Tưởng mà nói, nếu mất đi sự hậu thuẫn của nhà họ Lâm, bà ta sẽ không cam lòng, sẽ không thể chịu nổi khi tâm huyết bao nhiêu năm phút chốc hóa thành mây khói.

Nhưng nếu mất đi sự tin tưởng của con trai.

Thì ra là thế, thì ra là thế!

“A Diên.” Mẹ Tưởng cố gắng trấn an con trai mình, bà ta nở một nụ cười vô cùng hiền hoà với Tưởng Diên: “Con nghe mẹ nói đi.”

Tưởng Diên nhìn về phía mẹ.

Giờ phút này đây, anh ta bỗng thấy mẹ mình thật xa lạ.

Từ khi mọi chuyện xảy ra đến bây giờ, còn có gì không rõ ràng nữa đâu? Anh ta cười khổ, nhưng lại không gượng cười nổi, thì ra Nhược Kiều đã hiểu rõ mọi chuyện từ lâu, hoặc là bạn bè của anh ta cũng nhận ra rồi, chỉ có mỗi mình anh ta…

Từng việc, từng việc trong quá khứ cứ dần lướt qua trước mắt anh ta, bên tai vang lên tiếng chất vấn của Nhược Kiều, anh ta trừng mắt, không dám tin mà nhìn mẹ mình trân trối.

Người với người, là như vậy đấy, một khi mầm mống nghi ngờ đã được gieo xuống, thì những việc tưởng đúng mà sai trong quá khứ sẽ tựa như nguồn dinh dưỡng dồi dào khiến cho hạt mầm ấy nảy nở và trở thành một cây đại thụ to lớn.

Mẹ Tưởng vô cùng căm hận.

Bà ta biết mục đích của bà Lâm, bà ta không biết bà Lâm biết được chuyện này từ đâu, nhưng có điều, Vương Thúy Trân đang nghe theo mệnh lệnh của bà Lâm, trong tay Vương Thúy Trân chẳng có chứng cứ gì cả, chị ta chỉ đang lừa bà ta mà thôi, còn bà ta, thấy Vương Thúy Trân tới đây thì trong lòng rối loạn, cộng thêm mấy lời Vương Thúy Trân nói, bà ta thực sự cho rằng trong tay chị ta có chứng cứ gì đó, mà sự luống cuống và mất kiểm soát này của bà ta đều bị con trai nhìn thấu.

Tâm tư bà Lâm ác độc như thế đấy!

Không chỉ âm mưu bao năm bà ta trù tính đổ sông đổ bể, bà Lâm còn muốn khiến đứa con trai duy nhất căm hận bà ta.

Ngay lập tức, mẹ Tưởng vắt óc suy nghĩ, bà ta phải nghĩ cách để cứu vãn tình thế hiện tại, mất đi con đường vòng vào nhà họ Lâm, đồng nghĩa với việc chặt đứt đôi cánh nâng đỡ con trai trong việc gây dựng lại sự nghiệp sau này, tuy khắc nghiệt nhưng A Diên vẫn là con trai của bà ta! Chỉ cần còn có con trai, chỉ cần con trai còn chịu tin vào bà ta thì sau này vẫn còn cơ hội trở mình, nếu con trai không còn tin bà ta nữa… Đó mới là điều khiến mẹ Tưởng sợ hãi.

“A Diên, chẳng lẽ con không tin mẹ?” Mẹ Tưởng chắc cú trong lòng là Vương Thúy Trân không có chứng cứ trong tay, thần thái cũng bởi thế mà bình tĩnh hơn hẳn: “Mẹ có hại ai cũng sẽ không hại con, hơn nữa, trên cả thế giới này, mẹ chính là người mong con có cuộc sống tốt đẹp nhất! A Diên, sao con có thể nghi ngờ mẹ chỉ vì mấy lời do người ngoài nói ra?”

Vương Thúy Trân bật cười: “Đúng vậy đấy, người mong cậu được sống tốt nhất chính là mẹ cậu, bà ta hy vọng cậu và cô chủ Khả Tinh ở cùng nhau, trở thành rể hiền của nhà họ Lâm, nương nhờ tiền tài và quan hệ của nhà họ Lâm mà vươn mình.”

Mẹ Tưởng hít sâu một hơi.

Những lúc như thế này thì càng không thể tức giận.

Bà ta quay người lại nói với Vương Thúy Trân: “Chị Vương, tôi có thù oán gì với chị? Dù năm đó tôi tới cướp mất việc của chị, khiến tiền lương của chị bị thuyên giảm rõ rệt, chị cũng không thể làm thế này được.”

Vương Thúy Trân không trúng kế khích tướng, chị ta chỉ nhìn Tưởng Diên rồi nói: “Tưởng Diên, cô chủ Khả Tinh thích cậu, nếu cậu không tin, bây giờ cậu có thể tới trường hỏi cô chủ Khả Tinh, tôi nghĩ chắc tự bản thân cậu cũng nghĩ tới, mẹ cậu chăm sóc cô chủ Khả Tinh bao nhiêu năm trời, cô chủ Khả Tinh thích cậu, lẽ nào mẹ cậu không biết sao?”

Giờ phút này đây, mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi.

Tưởng Diên nghĩ đến tâm trạng chán nản khi trước của Lâm Khả Tinh.

Nghĩ đến đêm đó khi Lâm Khả Tinh vào phòng anh ta, cùng với tất cả tình tiết nhỏ nhặt của ngày hôm đó, Lâm Khả Tinh không hề ngăn anh ta lại, trước khi anh ta hôn cô ta, anh ta có nói mấy câu, người anh ta gọi là Nhược Kiều, nhưng lúc đó Lâm Khả Tinh khóc, dù có khóc nhưng vẫn không nói gì.

Bây giờ, anh ta còn gì không hiểu nữa đâu.

Có lẽ, sâu thẳm trong nội tâm mình, anh ta đã biết rõ mọi chuyện rồi nhưng tại sao, tại sao anh ta lại ngốc nghếch đến thế, người khác nhắc đi nhắc lại năm lần bảy lượt thì anh ta mới hoàn toàn nhận ra!

Tưởng Diên lùi lại một bước, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng và kinh ngạc, xám như tro tàn.

Anh ta nhìn mẹ mình, chỉ biết hỏi một câu: “Sao mẹ lại làm vậy?”

Mẹ Tưởng vô cùng hoảng hốt, vội vã bước tới kéo anh ta lại, miệng vẫn không ngừng lặp lại những lời giải thích.

Tưởng Diên đã đè nén cảm xúc đến cực hạn, đường nét khuôn mặt căng cứng lại, lạnh lùng nói: “Đừng nói nữa!”

Anh ta chịu không nổi.

Chịu không nổi việc mẹ mình bày mưu tính kế, chịu không nổi mấy lời giải thích của mẹ.

Càng chịu không nổi… chính bản thân mình.

Chịu không nổi sự ngu ngốc của bản thân, ấy thế mà không hiểu một việc đơn giản như thế này, nếu anh ta có thể nhận ra ngay từ đầu, có phải anh ta và Nhược Kiều sẽ không đi tới bước đường như ngày hôm nay?

Tưởng Diên không thể chịu đựng được một bản thân mình như vậy, xoay người mau chóng rời đi, như thể muốn trốn chạy khỏi nơi đây.

Mẹ Tưởng nhìn mọi thứ diễn ra ngay trước mắt, có cảm giác như cả thế giới sụp đổ hoàn toàn. Cuối cùng bà ta cũng hiểu, một việc đơn giản đến mức có cả trăm nghìn sơ hở này chỉ để nhắm vào bà ta, còn bà ta không thể kháng cự được dù chỉ một chút, có lẽ bà Lâm muốn nói với bà ta rằng: Dù bà ta có tính toán đủ đường, nghĩ trăm nghìn mưu kế, bà Lâm chỉ cần dùng một kế sách không được tính là đặc sắc cũng có thể khiến bà ta thua tả tơi, bị mọi người xa lánh.

Nực cười làm sao.

Thâm độc làm sao.

Hồn vía Tưởng Diên như ở trên mây, thậm chí anh ta còn muốn trở về cái trạng thái hỗn loạn như lúc trước, thế thì không cần nghĩ gì nữa rồi.

Đáng tiếc thay, bây giờ càng nghĩ thì mọi thứ lại càng rõ ràng.

Ngày hôm sau, vẫn đang trong thời gian nghỉ, phần đông sinh viên vẫn chưa về lại trường, sân trường vốn náo nhiệt mà mấy hôm nay lại bắt đầu vắng lặng. Tưởng Diên không biết nên đi về đâu, mẹ gọi cho anh ta rât nhiều cuộc nhưng anh ta không bắt máy, lang thang không mục tiêu, cuối cùng lại tới dưới lầu ký túc xá nữ.

Mấy ngày nay, Giang Nhược Kiều cũng bộn bề công việc.

Năm nay Tết Trung Thu rơi vào nửa cuối tháng chín, qua hơn một tuần lại tới tuần lễ vàng, đâu đâu cũng toàn là người, thế nên bà chủ cửa hàng Hán phục tập trung quay chụp vào mấy ngày này, hôm nay, trời còn chưa sáng mà cô đã phải ra ngoài, thay Hán phục, trang điểm xong xuôi đâu đó cũng mới bảy giờ sáng. Từ hơn bảy giờ chụp hình, mãi tới mười một giờ rưỡi mới nghỉ, trọn vẹn bốn tiếng đồng hồ, cô có cảm giác khuôn mặt này, cơ thể này không phải là của mình nữa rồi.

Mệt đến mức chỉ muốn về ký túc xá, đập đầu vô gối rồi ngủ.

Nhưng mà, tối nay, ở một công viên nào đó có hội đèn lồng, thế nên, bốn giờ chiều cô lại phải chuẩn bị đồ đạc qua đó, chụp thêm tầm ba, bốn tiếng nữa.

Giang Nhược Kiều mệt như cún, về ký túc xá trong tình trạng sức lực kiệt quệ.

Ai mà ngờ cô lại gặp Tưởng Diên ngay dưới lầu ký túc.

Cô không muốn để ý tới anh ta, chỉ mong chạy vội vào trong.

Nhưng hình như Tưởng Diên không hề thấy khuôn mặt mệt nhọc đến nỗi thiếu điều chưa khắc lên ba chữ “mệt chết người” lên đó của cô, anh ta còn gọi cô lại, nói với cô một việc vô cùng chấn động, nhất quyết phải chắn ngang con đường vào ký túc xá của cô.

“Nhược Kiều, xin lỗi em, hôm nay anh xin lỗi em không phải vì chuyện lúc trước, là do anh không hiểu rõ lòng người, việc mẹ anh làm… anh biết cả rồi.”

Giang Nhược Kiều đang đứng quay lưng với Tưởng Diên, vẻ mặt cô đau khổ.

Cô đang rất phân vân.

Phân vân giữa hai sự lựa chọn, một là cô rất muốn được nghỉ ngơi, ngủ một giấc ngon lành. Hai là, cô thực sự rất tò mò với chuyện này.

Mặc dù lúc trước cô đã nói bản thân phá tan kết cục của câu chuyện này, chẳng quan tâm tới tình tiết trong nguyên tác nữa, nhưng sao Tưởng Diên cứ phải thả mồi câu lòng hiếu kỳ của cô thế này?

Suy cho cùng, cô không tò mò đến cuối cùng Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh sẽ có kết cục thế nào, nếu ngày mai hai người họ có kết hôn rồi gửi thiệp mời cho cô, lòng cô cũng chẳng chút gợn sóng.

Thế nhưng… cô rất quan tâm tới việc mẹ Tưởng bị vạch mặt.

Không tò mò sao mà được, cô đoán chắc là bà Lâm sẽ làm gì đó, nhưng không ngờ là mẹ Tưởng sẽ bị vạch mặt nhanh như vậy.

Quả nhiên! Từ sâu trong xương cốt, cô vẫn thích nghe mấy tin sập phòng sập tường [*] thế này nhất.

[*] Sập phòng/ sập nhà: thần tượng quen bạn trai hoặc bạn gái, hoặc bị vướng vào scandal, tai tiếng nào đó. Trong trường hợp này dùng để chỉ người bị sụp đổ hình tượng.

Đáng ghét quá đi, cô phải tỏ ra cao quý kiêu sa mới đúng, nhưng làm sao bây giờ, chỉ cần nghĩ tới mẹ Tưởng trong nguyên tác, tính kế người khác thành công còn không bị phát hiện, bây giờ còn bị bà Lâm phản công… cô… cô lại muốn cười khi thấy người khác gặp họa.

Giang Nhược Kiều không khỏi tự cảnh tỉnh bản thân: Thảo nào cô lại nhận phải kịch bản của nữ phụ độc ác trong nguyên tác.

Với tính cách này của cô, thực sự là không thể làm nữ chính được.

Khi biết tin người khác không có kết cục tốt, nữ chính sẽ vỗ tay khen hay sao?

Nữ chính có thầm thúc giục nam chính “Mau kể đi nào, tôi muốn biết câu chuyện đó thảm đến cỡ nào” khi anh ta đang đau buồn như bây giờ không?

Đương nhiên là không rồi.

Giang Nhược Kiều dừng bước.

Tưởng Diên còn đang chìm đắm trong thế giới của mình, giọng nói trầm thấp mơ hồ: “Anh mới biết được cách nghĩ của bà ấy, dự định của bà ấy, trước đây bà ấy luôn nói nhà họ Lâm có ơn với hai mẹ con anh… Nhưng vì sao lại thành ra thế này, anh với Khả Tinh ư? Sao có thể được, trước nay anh chưa từng nghĩ tới việc này, tại sao lại áp đặt cách nghĩ của mẹ lên người anh, sao lại có thể tùy ý điều khiển cuộc sống của anh, khiến cuộc sống của anh trở nên hỗn độn nhưng lại nói vì tốt cho anh? Anh không thể nào chấp nhận được, không thể nào chấp nhận được rằng, đằng sau những lời bà ấy từng nói lại là những suy nghĩ như vậy, rốt cuộc là anh có phải con trai ruột của bà ấy hay không?”

Suýt thì Giang Nhược Kiều đã nói ra thành tiếng.

Cuộc đời của anh ta mà hỏng bét á? Cưới được cô vợ giàu có, mở công ty rồi làm sếp người ta, đứng trên đỉnh cao của nhân sinh, còn thỉnh thoảng gặp mặt bạn gái cũ nữa, cuộc sống như thế mà gọi là hỏng bét ư?

Người có cuộc sống tiêu tùng thật là tôi! Là tôi đây này.

Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được.

Cô biết mẹ Tưởng đã bị lật tẩy nhưng chi tiết mọi việc chắc hẳn Tưởng Diên sẽ không dễ dàng nói ra, bây giờ anh ta đang chìm đắm trong nỗi đau khổ, chìm đắm trong sự nghi hoặc, dù có nói lý với anh ta, thì phần lớn cũng là những điều anh ta không thể nào tin, mấy lời này có nghe cũng như không, nghe như không nghe.

Quả nhiên là không nên hóng chuyện khi đương sự còn đang trong tình trạng kích động, mười câu chắc chỉ có một câu nghe được.

Cũng như bây giờ vậy, cô chỉ chắt lọc được một câu có thông tin hữu dụng: Tính toán của mẹ Tưởng đã bị anh ta biết.

Sao biết được, biết được bao nhiêu, anh ta nói nhiều như thế nhưng cô cũng chẳng nghe ra được chút đầu mối nào.

Hự, nội thương rồi, đau quá.

Cô không muốn lãng phí thời gian ngủ quý báu của mình vào mấy việc này.

Ngủ xong còn phải dậy kiếm tiền…



Vào trưa hôm đó, Lục Dĩ Thành đến nhà học sinh của mình từ sáng sớm, chủ yếu là đưa cho bạn học sinh đó một số tài liệu hồi xưa anh dùng để thi đại học.

Mấy thứ này anh không hề vứt đi.

Phụ huynh học sinh đó rất biết ơn anh, vừa hay hôm qua là Tết Trung Thu, vị phụ huynh đó tặng cho anh một hộp cua thượng hạng.

Anh không từ chối được nên chỉ đành nhận lấy.

Về nhà mở ra xem, mấy con cua này còn lớn hơn mấy con hôm qua anh mua trong chợ nữa.

Lục Tư Nghiên nhìn mà chảy cả nước miếng, trong hộp quà có tổng cộng sáu, bảy con, Lục Dĩ Thành hấp ba con, số còn lại thì bỏ vào tủ lạnh.

Đương nhiên là, trong bữa cơm này, Lục Tư Nghiên vẫn chỉ có thể ăn một con cua như cũ.

Lục Dĩ Thành biết hôm nay Giang Nhược Kiều có lịch chụp ảnh, anh gói hai con cua đã hấp xong, chuẩn bị đưa chúng cho cô. Anh không chắc bao giờ cô mới về ký túc xá, thế nên anh tính để nhờ cô mấy cô dưới lầu ký túc xá, sau đó gửi tin nhắn cho cô, bao giờ cô về thì ghé đó lấy.

Anh cầm theo hộp đựng cua.

Ngoại trừ hai con cua, anh còn bỏ vào trong đó một ít hoa quả.

Còn chưa đến ký túc xá, anh đã nhìn thấy bóng cô từ xa.

Cũng nhìn thấy Tưởng Diên.

Anh chỉ đứng nhìn từ xa, có lẽ do mặt trời hôm nay quá nóng, anh không tự chủ được mà híp mắt lại nhìn. Bàn tay đang cầm hộp của anh bất giác nắm lại thật chặt.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!