Giang Nhược Kiều không có ấn tượng quá sâu sắc về Lục Dĩ Thành.
Mãi đến gần đây mới dần rõ ràng hơn. Sau khi xử lý xong hậu sự của bà ngoại, cô trở về Bắc Kinh, trả lại xe lăn mà ông ngoại đã mượn từ chỗ Lục Dĩ Thành. Trước khi cô về Bắc Kinh, ông ngoại còn cố ý nhắc nhở cô rằng, nhất định phải trả lại xe đẩy cho Lục Dĩ Thành. Trong khoảng thời gian này, tinh thần của cô luôn ở trạng thái căng thẳng, không những thế, còn phải chịu nỗi đau đớn lớn đến nhường ấy, đương nhiên là cơ thể của cô không thể trụ nổi, sau khi uống thuốc xong thì cô chìm vào giấc ngủ ngay tức thì, chỉ có điều, có nằm mơ thì cô cũng không bao giờ ngờ rằng, lúc cô tỉnh lại rồi bước ra ngoài, cô đã thấy Lục Dĩ Thành vẫn còn đang đứng ở ngoài cầu thang.
Cô hơi ngạc nhiên, cũng thấy khá hoài nghi.
Anh nhìn cô, khẽ hỏi: “Hết sốt chưa?”
Cái người này bị sao vậy nhỉ?
Lẽ nào anh đã đứng đây cả một buổi tối rồi ư?
Vấn đề này đã cho Giang Nhược Kiều đang vẫy vùng giữa những mệt mỏi và đau thương có chút thời gian để nghỉ ngơi. Khiến cô không còn hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác đau thương đó nữa. Một tháng sau đó, cô lại gặp Lục Dĩ Thành một lần nữa m, lúc đó cô mới tan làm về thì gặp anh ở gần khu nhà cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã vội cất lời giải thích: “Lần này là đi ngang qua thật đấy, là đi ngang qua thật mà.”
Dường như là anh sợ cô không tin, anh còn lấy điện thoại ra: “Thật mà, nhà của một học sinh của tôi ở gần đây, em nhìn thử đi…”
Anh nói rằng, học sinh của anh phải tham gia một cuộc thi quan trọng, phụ huynh của em ấy muốn anh tới dạy bổ túc thêm cho em ấy.
Anh mới từ nhà học sinh đi ra.
Thật sự chỉ là tình cờ đi ngang qua.
Không biết vì sao mà Giang Nhược Kiều lại thấy hơi buồn cười, buồn cười khi thấy anh cật lực giải thích lý do anh xuất hiện ở đây, mà, cô đã bật cười thật rồi.
Có lẽ đây là nụ cười tươi tắn thật lòng hiếm hoi của cô trong mấy tháng dài đằng đẵng này.
Lục Dĩ Thành ngây ngẩn cả người.
Giang Nhược Kiều nói: “Ừ.”
Lục Dĩ Thành thở dài, nói: “Là đi ngang qua thật mà.”
Anh cũng không ngờ là sẽ trùng hợp đến thế, không ngờ là sẽ gặp được cô, nhà học sinh của anh khá gần nơi này, bình thường thì anh sẽ ngồi tàu điện ngầm về trường. Con đường dẫn đến trạm tàu điện ngầm tạm thời bị phong tỏa rồi, thế nên anh mới đi đường khác, vừa hay lại đi ngang qua khu nhà trọ của Giang Nhược Kiều.
Hai người im lặng vài giây.
Lục Dĩ Thành chủ động nói: “Tôi đi trước đây, tạm biệt cậu.”
Vốn dĩ là hai người họ chẳng có quan hệ gì với nhau, không nên miễn cưỡng kéo gần quan hệ, dẫu sao thì họ cũng chỉ là bạn bè với nhau mà thôi.
Anh cùng với cái ba lô đen trên vai chuẩn bị rời đi, mới đi được mấy bước thì cô gọi anh lại.
Giọng của cô không lớn, hòa cùng tiếng gió, nghe càng mỏng manh hơn bao giờ hết: “Lục Dĩ Thành.”
Cô gọi tên anh.
Tựa như bị nhấn nút dừng một cách đột ngột, Lục Dĩ Thành lập tức dừng bước.
Và, tất nhiên là trong lòng anh cũng dâng trào một cảm giác lạ kỳ khó nói.
Từng có rất nhiều người gọi tên anh, giáo viên gọi, bạn bè gọi… Thế nhưng, khi cô gọi tên anh thì anh lại có cảm giác như thế.
Anh quay đầu lại, Giang Nhược Kiều đứng trong làn gió, cái áo khoác màu đen càng tôn lên làn da trắng ngần của cô, mái tóc dài tung bay rối loạn trong gió, cô không bận tâm đến chúng mà chỉ nhìn anh và nói: “Nếu anh rảnh thì đi ăn với tôi nhé, tôi mời, coi như là cảm ơn anh.”
Lần cuối bà ngoại nằm viện, anh đã giúp cô rất rất nhiều.
Về tình hay về lý thì cô cũng nên đãi anh ăn một bữa.
Lục Dĩ Thành định từ chối, nhưng “cơ thể lại rất thành thật”, anh gật đầu đồng ý với cô. Dưới làn gió, hai người bước tới một tiệm lẩu gần đó, vì hai người cũng không quá quen thân với nhau, cũng không phải bạn bè, nên hai người không sóng vai nhau đi mà là đi cách nhau cả một đoạn dài. Cô của bây giờ có trạng thái hơi trầm, không thích nói chuyện, vẫn luôn giữ im lặng, anh cũng không giỏi bắt chuyện với người khác giới, chẳng ai nói với ai câu nào trong suốt cả đoạn đường đi đến tiệm lẩu, trong tiệm rất náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên hai người họ ăn riêng với nhau.
Vẫn chẳng có gì đáng nói như trước.
Hoàn toàn tương phản với khung cảnh náo nhiệt trong tiệm, trong mắt người khác, hai người họ trông vô cùng khác thường.
Lục Dĩ Thành phát hiện ra rằng, Giang Nhược Kiều không thích ăn đồ thanh đạm, nói đúng hơn thì phải là, cô không thích ăn rau xanh.
Anh lặng lẽ ăn hết số rau xanh có trên bàn.
Lúc tính tiền, anh muốn trả nhưng cô đã nhanh tay hơn anh.
Hai người ra khỏi tiệm lẩu, Giang Nhược Kiều vẫy tay chào tạm biệt với anh, anh chần chừ vài giây rồi mới nói: “Để tôi đưa em về, cũng gần đây mà.”
Giang Nhược Kiều thấy hơi buồn cười.
Kỳ lạ thay, cô và anh không quá thân quen gì với nhau, nhưng dường như anh luôn lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì đó vậy. Lần trước cũng thế, cô cứ tưởng anh đã đi rồi, không ngờ là anh lại đứng trông chừng trước cửa cầu thang cả tối, nếu người khác làm thế, nhất định là cô sẽ cho rằng, chắc là người đó có bệnh gì đó rồi, hoặc đây là một tên biến thái, và cô sẽ cố gắng tránh xa người đó nhất có thể chứ đừng nói tới chuyện mời người ta đi ăn, nhưng, khi người làm việc đó là anh thì cô lại không có cảm giác như thế.
Có thể là do nhân phẩm, tiếng tăm của anh trong trường quá tốt.
Chính cô cũng không hiểu.
Chỉ có điều, anh đúng là một người tốt.
Cuối cùng, Lục Dĩ Thành đi theo sau cô, sau khi thấy cô lên lầu, anh cũng không rời đi vội mà vẫn đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn về phía phòng cô, thầm nghĩ trong lòng rằng, đợi khi nào đèn trong phòng cô bật sáng thì anh sẽ đi. Nhưng anh đâu ngờ, anh đứng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy đèn phòng cô bật sáng, anh nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình di động, đã trôi qua hai mươi phút, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó rồi? Anh ôm suy đoán đó trong lòng và chỉ do dự trong chốc lát rồi vẫn bước lên cầu thang đi lên lầu.
Tới tầng lầu nơi cô ở, anh thấy cô đang ngồi đờ đẫn trên bậc thang gần thang máy.
Lúc anh tới, anh đã đánh động đến đèn điều khiển bằng tiếng động phía trên.
Ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang hắt lên người cô, khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mới thấy vành mắt ửng đỏ của cô.
Anh không giải thích vì sao mình đi lên.
Cô cũng không hỏi.
Vài giây, hay là khoảng mười giây sau, ánh đèn vụt tắt. Cô im lặng ôm gối, anh đứng bên cạnh, đứng mệt rồi thì dựa lưng vào tường.
Thú thật thì anh cũng không biết sao anh lại phải làm như vậy nữa.
Rõ ràng là cô hoàn toàn chẳng liên quan gì đến anh, dù họ là bạn học với nhau, nhưng mua xe lăn rồi cho bà ngoại cô thuê đã là tốt lắm rồi, giúp nhiều hơn nữa cũng đồng nghĩa với việc đã vượt quá giới hạn. Bản thân anh không phải kiểu người tốt đến thế. Anh có cuộc sống riêng và việc của riêng mình. Nhưng, có lúc, không biết vì sao nữa, anh cứ giúp cô hết lần này đến lần khác.
Cuộc đời không phải là thế hay sao?
Tất cả mọi chuyện đều có thể phân ra thành vài loại, những việc ta tự biết rõ là cần phải làm, những việc ta biết là không nên làm, và những việc ta không biết vì sao ta phải làm nhưng lại rất muốn làm.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cô bỗng dưng nói: “Thật ra là do tôi quên không mang theo chìa khóa.”
Quên mang chìa khoá chỉ là một lý do mà thôi.
Chỉ là, cô cảm thấy mệt mỏi quá, bóng tối như đang nuốt chửng lấy cô, mà cô không muốn phản kháng lại, dù chỉ là một chút.
Chỉ là, cô cảm thấy cuộc đời này như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ là, cô càng ngày càng giống một cái xác vô hồn. Cô biết, đến cuối cùng, chắc chắc là cô sẽ vực dậy được, không vì điều gì cả, chỉ vì cô chính là Giang Nhược Kiều, chắc chắn là cô sẽ đứng dậy một lần nữa, nhưng, trước khi cô bước ra khỏi vực sâu, cô thực sự chẳng có chút hứng thú nào với cuộc sống này.
Trong bóng tối, Lục Dĩ Thành hỏi cô rằng: “Tôi gọi thợ sửa khóa đến mở khóa cho em nhé?”
Giang Nhược Kiều bật cười: “À, phải, thế mà tôi quên mất là có thể gọi người đến mở khóa.”
Câu nói này khiến Lục Dĩ Thành nhíu chặt chân mày theo bản năng.
Anh biết, tâm trạng cô đang không tốt.
Anh tìm thấy số điện thoại thợ sửa khóa trên tờ quảng cáo dán trên tường, trước khi gọi, anh còn cố ý giải thích với Giang Nhược Kiều: “Tôi sẽ nói với bên đó đây là phòng do chúng ta thuê, dẫu sao thì cũng sẽ tốt hơn cho cậu.”
Có nói thế nào đi chăng nữa thì con gái sống một mình chẳng an toàn chút nào.
Không biết Giang Nhược Kiều có nghe thấy hay không, nhưng cô không nói gì cả.
Không lên tiếng tức là đồng ý, Lục Dĩ Thành gọi điện cho thợ sửa khóa. Nửa tiếng sau, thợ sửa khóa tới nơi, trong nửa tiếng đồng hồ đó, Giang Nhược Kiều cứ ngồi ngơ ngẩn như thế, Lục Dĩ Thành thì đứng dựa vào tường, cả hai người không ai nói năng gì, cô không biểu hiện gì, anh cũng không an ủi.
Thợ sửa khóa đi rồi, Lục Dĩ Thành cũng chuẩn bị đi.
Anh nói lời tạm biệt với cô.
Giang Nhược Kiều dựa người vào cửa, gần đây, phản ứng của cô hơi chậm chạp, sau khi nói lời tạm biệt, dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô chạy vào nhà cầm một chai sữa chua ra đưa cho anh: “Hôm nay làm phiền anh rồi.”
Anh cầm chai sữa chua và bước xuống lầu, ra khỏi khu nhà trọ.
Anh không biết vì sao phải làm, nhưng anh nhất định phải làm.
Ví dụ như, khi anh gọi cô ở trong bệnh viện.
Ví dụ như, khi biết bệnh tình của bà ngoại cô, anh đã mua xe lăn rồi cho bà ngoại cô thuê.
Ví dụ như…
Cô của hôm nay khiến anh nhớ tới chính mình của mấy năm trước, khi đó, có một thời gian anh cũng ở trong trạng thái này. Anh không muốn ra tay cứu vớt bất cứ ai, anh biết rằng, anh chỉ là một người bình thường mà thôi, ngay cả việc tiếp tục sống trong thế giới này cũng khiến anh phải cố gắng hết sức, nhưng, tận sâu trong lòng mình, có một âm thanh nói với anh rằng, cần gì phải quan tâm đến nguyên nhân, muốn làm thì cứ làm thôi. Anh nắm chặt chai sữa chua trong tay, đứng bồi hồi chần chừ một lúc lâu dưới lầu, lâu đến nỗi người tới người đi dưới khu trọ ngày càng thưa thớt, cuối cùng, anh quay người trở lại dãy lầu ban nãy, bấm gọi vào số điện thoại cho thuê nhà được dán trên cánh cửa nằm kế phòng cô.
Hơn một tuần sau, Giang Nhược Kiều phát hiện căn phòng cạnh phòng cô có người vào ở rồi.
Người hàng xóm mới đó lại chính là Lục Dĩ Thành.
Cô dựa người vào cửa, nhìn anh đang lúng ta lúng túng xách hành lý vào phòng.
Hành lý của Lục Dĩ Thành cũng không nhiều, chỉ gồm một cái vali màu xanh đen kiểu dáng cũ kỹ, đống nồi niêu xoong chảo và chăn mền gối đệm.
Anh ra ra vào vào một cách vội vã.
Giang Nhược Kiều tựa người cánh cửa phòng, nhìn anh ra ra vào vào.
Cuối cùng, cô vẫn không hỏi vì sao anh dọn tới đây, anh cũng chẳng nói nguyên nhân vì sao anh lại chuyển từ ký túc xá tới đây.
Kẻ ngốc cũng biết chứ, anh dọn tới đây là có lý do, dù sao thì, từ đại học A tới đây cũng chẳng gần.
Đồng tình hay thương cảm với cô.
Giang Nhược Kiều không ngờ là cô sẽ gặp được một “Bồ Tát sống”.
Sau khi thành hàng xóm với nhau, quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết một cách nhanh chóng như diễn biến trong mấy bộ phim truyền hình, quan hệ giữa hai người cứ nhàn nhạt như trước, gặp thì chào hỏi nhau. Thế nhưng, từ sau khi Lục Dĩ Thành chuyển tới đây, con dao gọt trái cây mà Giang Nhược Kiều giấu bên cạnh giường đã trở về nhà bếp. Cô không quen khi phải thuê chung phòng với người khác nên cô chỉ sống một mình, dù an ninh thời nay khá tốt, nhưng cô cũng không dám buông lỏng cảnh giác, cô lắp camera ngoài cửa, cô còn mua máy chống trộm, nghĩ ra được gì thì cô đã làm hết cả rồi, không những thế, cô còn thủ sẵn một con dao gọt trái cây cạnh giường.
Bây giờ Lục Dĩ Thành dời đến phòng kế bên.
Dao gọt trái cây cũng không cần phải để cạnh giường làm gì nữa.
Cô cũng không hiểu sao bản thân cô lại tin tưởng vào nhân phẩm của Lục Dĩ Thành đến thế.
Rõ ràng là dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, có lẽ anh mới chính là người có khả năng tạo nên nguy hiểm cho cô.
Dẫu sao thì việc chuyển tới ở sát vách nhà cô như thế này cũng là một hành vi khác lạ.
Năm thứ hai sau khi thành hàng xóm.
Và họ đã thêm WeChat của nhau, trong mắt người khác, họ đã trở thành bạn bè.
Quan hệ giữa bọn họ vẫn cứ không nóng không lạnh nhi thế. Thỉnh thoảng khi anh hầm canh, anh sẽ bưng một bát sang cho cô, lúc cô thi đậu nghiên cứu sinh, cô cũng sẽ mời anh ăn một bữa coi như là chúc mừng, anh nhận được học bổng thì cũng sẽ mời cô ra ngoài ăn một bữa, có lẽ, trong mắt người ngoài, quan hệ của họ trông giống “bạn ăn” hơn. Cô cũng không biết anh muốn làm gì, cũng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô buộc phải thừa nhận là, trong giai đoạn này, Lục Dĩ Thành đã trở thành một người khá quan trọng trong cuộc đời cô.
Bước ngoặt xảy ra vào hôm cô tham dự tiệc.
Cô không ngờ là cô sẽ gặp phải Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh.
Quan hệ của hai người họ trông có vẻ khá hài hòa, rất xứng đôi vừa lứa. Cô có nghĩ đằng trời cũng không ngờ được rằng, cô sẽ gặp được anh ta trên đường về, vì nhiệt độ không khí thấp nên di chuyển cũng khó nhọc, cô nghĩ thầm trong lòng, lát nữa về sẽ hỏi xin mấy lát gừng từ chỗ Lục Dĩ Thành, rồi nấu một ấm trà gừng. Có điều, chắc là anh sẽ hỏi cô, hỏi vì sao cô lại uống trà gừng, rồi có lẽ là anh sẽ nấu sẵn trà gừng cho cô, nghĩ tới đó thì cô bước càng nhanh hơn, nhưng cô không ngờ, có một chiếc xe vẫn luôn đi theo sau lưng cô, cô vừa sợ vừa nghi hoặc, cô dừng bước thì chiếc xe đó cũng dừng lại.
Khi cửa được mở ra, người bước xuống xe lại chính là Tưởng Diên.
Thú thật thì khi nhìn thấy Tưởng Diên, lòng cô đã không còn thích mà cũng chẳng có thù hằn gì, cùng lắm là cô thấy hơi hối hận mà thôi, hối hận vì năm đó đã yêu đương với anh ta. Nếu cho cô cơ hội làm lại một lần nữa, nhất định là cô sẽ không để anh ta có cơ hội xúc phạm tới ông bà ngoại của cô.
Tưởng Diên dùng ánh mắt còn vương nỗi hận mà nhìn cô: “Cầu xin tôi, cầu xin tôi thì tôi sẽ tha cho em.”
Trong nháy mắt, lòng Giang Nhược Kiều sáng trưng.
Nhớ tới ánh mắt chứa ẩn ý sâu xa của ông chủ.
Được rồi, không sao cả.
Giọng cô nhẹ tênh, mang theo sự thương xót mà rằng: “Tưởng Diên, có phải anh còn thích tôi không?”
Vốn dĩ người đàn ông ngồi trong xe nên lạnh lùng mà nay lại có chút bối rối, dường như anh ta muốn phản bác lại, cô chỉ cười khẽ rồi nói: “Nếu là vậy thật thì xin lỗi anh, tôi đã thích người khác rồi.”
Tưởng Diên rời đi.
Trong mắt Giang Nhược Kiều, hành động này thực sức rất đáng cười.
Sao ngày xưa mắt cô lại mờ đến mức độ này vậy nhỉ, sao có thể yêu đương với một người như anh ta vậy, rõ ràng là mới đây thôi anh ta còn đang ôm ấp nồng thắm và trao tình ý ngọt ngào cho vị hôn thê, vậy mà ngay giây sau đã tìm cô rồi nói mấy câu thật thật giả giả đó.
Trộm không được gạo mà còn mất thêm nắm thóc.
Cũng vì chuyện này mà Giang Nhược Kiều lại nhớ tới ông bà ngoại của cô. Cô bước đi trong vô thức, cô tới một quán cà phê, nhưng đáng tiếc thay, quán nhà người ta đã đóng cửa mất rồi, cô không thể làm gì khác hơn là đứng dưới mái hiên của quán. Khi cô còn đắm chìm trong chuỗi hồi ức vô tận, thì điện thoại vang lên réo rắt không ngừng, cô rất muốn tắt máy đi, nhưng khi thấy màn hình điện thoại hiện lên người gọi đến là Lục Dĩ Thành, cô vẫn chọn bắt máy.
“Em còn chưa về à?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn cứ ấm áp như thế: “Gõ cửa mãi mà cũng không thấy ai.”
Anh lại giải thích thêm: “Phụ huynh học sinh tặng tôi ít đặc sản của thành phố Khê, tôi nghĩ chắc là em sẽ thích.”
Giang Nhược Kiều vừa mở miệng thì phát hiện cổ họng cô như nghẹn ứ lại, lời thốt ra còn mang theo chút nức nở: “Tôi không ăn đâu.”
Cô là người của thành phố Khê.
Lẽ nào cô không muốn ăn đặc sản của thành phố Khê, người bản địa ở nơi khác mua được đặc sản của quê mình thì sẽ không ăn ư?
Như một kẻ ngốc vậy.
Cô vừa cất giọng thì Lục Dĩ Thành đã hoảng hồn, cố chấp hỏi cô đang ở nơi nào: “Em ở đâu vậy?”
Cô bị anh hỏi đến phiền lòng nên đành nói địa chỉ cho anh.
Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, sau thời gian chung đụng lâu như thế này, mỗi khi ở trước mặt Lục Dĩ Thành, cô vẫn giữ lại được rất nhiều đặc điểm tính cách và tính khí của Giang Nhược Kiều ngày trước.
Lục Dĩ Thành dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới.
Anh cầm một chiếc ô, anh đi tới chỗ cô.
Anh nói thật khẽ khàng rằng: “Mưa lớn thế này cũng không sao cả, tôi đưa em về nhà.”
Dòng nước mắt cứ rưng rưng vờn quanh khoé mắt cô, cuối cùng cô cũng theo anh đứng dưới tán ô rồi hòa vào cơn mưa.
Anh nói: “Dự báo thời tiết bảo rằng ngày mai là một ngày nắng, thời tiết rất tốt.”
Cô khoác trên mình chiếc áo khoác của anh, vừa dày mà cũng vừa ấm áp, khi nói chuyện, giọng nói của cô mang theo chút run rẩy và bất lực: “Trời sẽ nắng sao?”
Cô hỏi anh như thế.
“Nhất định là sẽ nắng.”
Rồi bầu trời sẽ trong xanh sẽ trở lại, Giang Nhược Kiều