Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com



Những ngày sau đó, Ngọc Khuê không đi làm mà dành toàn bộ thời gian ở biệt thự chăm sóc và vui chơi với con.

Điều này một phần là do Daria đã giam lỏng cô và Nhím ở đây, một phần cô muốn dành thời gian cho con nhiều hơn nên không phản ứng quá dữ dội khi mình mất tự do.

Cuộc sống mấy ngày này thật nhàn hạ, không ganh đua bon chen, không tính toán bày mưu, chỉ còn lại những công việc nấu ăn, quét dọn nhà cửa, chăm sóc vườn...Khoảng thời gian yên bình thật tuyệt vời của Ngọc Khuê và con gái nhưng Nhím vẫn buồn khi không có bố bên cạnh.

Ngày nào bé cũng đi theo cô hỏi: "Bao giờ con mới được gặp bố hả mẹ?", "Bố sẽ nhận ra con chứ? Liệu bố có yêu con không?"...
Những câu hỏi của Nhím khiến cho tâm trạng của Ngọc Khuê trùng xuống, cô từ từ trả lời từng câu hỏi của con và hứa với Nhím sẽ đưa bé đi gặp bố sớm nhất có thể.

Thực ra cô đã tính trước được khi đến gặp Daria sẽ bị bà ta giam lỏng nên trước đó bàn bạc với Trịnh Đình Vũ chuẩn bị thiết bị liên lạc riêng để cô nhắn tin cho anh đến đón hai mẹ con đi.
Nhưng từ ngày đầu đến biệt thự này, cô thăm dò khá kĩ nên thiết bị an ninh rất cao, xunh quanh luôn có camera quay 360 độ, không có một góc chết nào, nhà vệ sinh không lắp camera thì sẽ có máy ghi âm.

Thiết bị an ninh trong căn nhà này như bày binh bố trận sẵn hòng không cho cô đạt được mục đích của mình.

Bởi vậy mấy ngày qua cô chưa tìm được cơ hội nào để nhắn tin cho Trịnh Đình Vũ.
Ngọc Khuê nhận thấy, nếu ở trong căn nhà này khả năng cô liên lạc với Trịnh Đình Vũ là con số không nên phải tìm cách đi ra ngoài thôi.


Cô đặt bình tưới cây xuống đất, đi đến chỗ hai người vệ sĩ đứng cách đó không xa, nói với hắn:
"Hôm nay tôi muốn đi siêu thị."
"Không có mệnh lệnh của bà chủ cô không được phép rời khỏi căn nhà này nửa nước." Một trong hạ người nghiêm túc nói.
Khuôn mặt Ngọc Khuê trở nên đầy lo lắng, hai tay cô xoa xoa vào nhau, cố xin hai người họ:
"Bây giờ tôi đang có việc gấp, cần phải ra siêu thị mua vài đồ.

Nếu không các anh bấm máy gọi cho Daria đi để tôi nói với bà ấy một tiếng."
Hai người vệ sĩ kia nhìn nhau rồi cuối cùng quyết định lấy máy điện thoại ra gọi cho bà chủ của họ.

Đầu dây bên kia Daria nhận máy, họ nói với bà ta vài câu rồi đưa máy cho Ngọc Khuê.

Khi cô cầm máy thì gấp gáp nói với Daria:
"Dì à, bây giờ tôi đang có chút vấn đề mà ở biệt thự không có đủ đồ dùng cần phải ra siêu thị mua.

Bà bảo mấy vệ sĩ này cho tôi ra ngoài đi, bảo họ theo sát tôi cũng được nhưng tôi buộc phải ra ngoài mua chút đồ, không thì không ổn mất."
Giọng Ngọc Khuê vội vàng, gấp gáp, có chút lo lắng và thành khẩn cầu xin.

Cô nói vậy chắc chắn Daria sẽ hiểu bây giờ cô cần ra siêu thị mua băng vệ sinh, đồ ăn đồ mặc có thể giao cho người khác mua nhưng đồ tế nhị này thì không thể, để cô đi mua là tốt nhất.

Đầu bên kia im lặng giây lát rồi Daria bảo cô đưa máy cho người vệ sĩ.

Họ nghe máy nhưng mặt cứ lạnh tanh không chút cảm xúc gì khiến Ngọc Khuê lo lắng không biết Daria có đồng ý hay không.
Người vệ sĩ kia chỉ vâng dạ vài câu rồi cúp máy, Ngọc Khuê đang định hỏi Daria bảo như thế nào thì họ đã nói trước: "Cô vào chuẩn bị đồ đi, hai chúng tôi đưa cô ra siêu thị để mua đồ cô cần."
Nghe được câu này, Ngọc Khuê suýt nhảy cẫng nhưng cô ý thức được đang trong tình cảnh này nên chỉ dám mừng thầm trong lòng.

Cô đi qua chỗ Nhím dắt con vào nhà rồi về phòng chuẩn bị đồ cho mình và con gái đi siêu thị.

Xe ô tô dừng lại ở trước cửa siêu thị, tài xế lái xe vào gửi xe còn hai người vệ sĩ theo Ngọc Khuê và Nhím vào trong.

Hai mẹ con đi đến đâu, hai ngươi họ không rời nửa bước.

Ngọc Khuê đến chỗ gian hàng mua đồ của phụ nữ, cô mua một đến hai bịch băng vệ sinh cho vào giỏ hàng, cô quay lại nhìn thì hai con người mặt lạnh kia mặt đỏ bừng từ bao giờ khi theo cô vào đây nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ đi giữa chừng.

Mua xong đồ ở gian hàng này, Ngọc Khuê dẫn Nhím sang gian hàng mua quần áo, cô mua cho bé vài bộ váy và quần áo mùa hè vì cũng sắp sang mùa hạ rồi.

Chọn được mấy bộ ưng ý, cô dắt Nhím vào phòng thử đồ.

Đây chính là cơ hội có một không hai để cô nhắn tin báo cho Trịnh Đình Vũ.

Trong lúc chờ Nhím thay quần áo, nhân cơ hội này Ngọc Khuê rút chiếc điện thoại nokia cục gạch đã chuẩn bị sẵn trước khi đến biệt thư gặp Daria.

Cô nhắn một dòng tin ngắn gọn: "16 giờ cổng A thị X đường Y."
Ngay sau khi nhắn xong Ngọc Khuê xoá tin nhắn, bẻ gãy sim và vứt điện thoại ở góc khuất trong phòng.

Tất cả mọi việc chỉ diễn ra chưa đầy 5 phút mà khiến cô toát cả mồ hôi trán đến mồ hôi tay.

Giờ việc cô cần làm là chờ đợi, cố gắng kéo dài thời gian ở siêu thị để 16 giờ cố tìm cách chạy ra cổng chính, Trịnh Đình Vũ sẽ đón hai mẹ con cô.
Ngọc Khuê vừa lo lắng vừa sợ hãi, phải đến lúc Nhím gọi cô mới nhớ ra việc cần làm bây giờ là kéo dài thời gian làm sao mà không để hai người vệ sĩ ngoài kia nghi ngờ.
"Có chuyện gì mà trông mẹ lo lắng thế?" Nhím nắm lấy tay mẹ, hỏi chuyện như một bà cụ non.
Ngọc Khuê ngồi quỳ xuống dưới sàn nhà ngang tầm với Nhím, cô xoa đầu con gái rồi chỉnh lại cổ váy cho bé, mỉm cười nói:
"Có chuyện gì đâu.

Mẹ đang nghĩ xem nên chọn chiếc váy nào phù hợp với con gái xinh đẹp của mẹ nhất đấy mà."
"Con xinh giống mẹ nên mặc gì cũng xinh." Nhím vỗ ngực đầy tự tin.
Nhím dù còn nhỏ nhưng từng đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt đã thể hiện rõ, vẻ đẹp của bé được di truyền từ cả bố và mẹ.


Hai mẹ con cười vui nói chuyện với nhau rồi đi ra ngoài, ghé vài shop quần áo trong siêu thị để ngắm thêm vài bộ nữa cho Nhím.

Đi mấy vòng cuối cùng hôm nay Nhím mua được kha khá quần áo, váy đẹp cho bản thân nên bé rất vui mừng, một tay nắm tay cô, một tay đung đưa theo nhịp miệng ca hát, chân nhảy chân sáo.
Khi thấy con gái vui vẻ như vậy, Ngọc Khuê ấm lòng hơn hẳn.

Nhưng không để niềm vui mừng này đánh mất lí trí, cô vẫn thường xuyên nhìn đồng hồ trên tay để căn giờ.

Mặt mũi cô vui vẻ nhưng trong lòng thì như lửa đốt, rất lo lắng cô sẽ để lộ ra sơ hở nào đó.

Ngọc Khuê nhìn đồng hồ, mới có 15h15 thôi, còn 45 phút nữa mới tới giờ hẹn, cô buộc phải nghĩ cách kéo dài thời gian.

Ngọc Khuê quay ra hỏi con gái:
"Nhím à, con muốn ăn món gì không?"
Nhím gật đầu ngay "Con có, con muốn ăn KFC."
"Vậy được, mẹ con mình xuống tầng 1 ăn nhé."
Chỉ còn có cách này mới có thể kéo dài thời gian chờ đến thời điểm đã hẹn với Trịnh Đìnn Vũ, cơ hội có một không hai này giúp cả cô và Nhím cùng thoát thân khỏi sự giam lỏng mất tự do của Daria..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!