Người này hôm nào cũng thích hóng hớt chuyện của tôi và Thẩm Yến, đoán chừng là lúc cô ấy chạy đến hỏi Thẩm Yến tình hình của chúng tôi đã không may lỡ miệng.
Tôi suy nghĩ, vừa định giải thích thì thấy Thẩm Yến cười nói: “Vì áy náy nên mới yêu anh cũng không sao.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Trình độ chấp nhận của anh cao vậy sao?”
Thẩm Yến cúi đầu hôn tôi.
Khuyên môi chạm vào da tôi, cảm giác lạnh lẽo, lại có chút gì đó kì lạ.
Anh lại hôn tôi thêm cái nữa.
Lần này anh hôn mạnh hơn, tôi không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy khó thở, nhưng Thẩm Yến thì khác, hàng mi anh run rẩy, rõ ràng là đau, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
Có lẽ là khuyên môi bị cấn vào da thịt.
Tôi nhìn anh cười, đột nhiên nhớ lại chủ đề chưa nói xong, cảm thấy vẫn nên giải thích một chút: “Em là cung Sư Tử, em sẽ không vì cảm động hay áy náy mà ép buộc bản thân ở bên cạnh người mình không thích, nên anh đừng lo em vì áy náy nên mới ở bên cạnh anh.”
“Về phần em nói với Trần Viện, dù sao…” Tôi hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Cung Sư Tử tụi em khá sĩ diện, em chỉ không muốn thừa nhận với Trần Viện là em thích anh, anh hiểu không, chính là cảm thấy nói ra sẽ mất mặt, rõ ràng trước đó em còn nói em sẽ không thích anh.”
Thẩm Yến gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý tôi.
Sau đó anh đột nhiên nói: “Vậy anh cũng muốn thú nhận với em một việc.”
Tôi nhìn anh khó hiểu.
Giọng anh rất nhẹ, ghé sát bên tai tôi nói: “Thật ra là anh cố ý.”
Tôi có chút mơ màng, không quá hiểu ý anh.
Nhưng cho dù sau đó tôi có đuổi theo Thẩm Yến hỏi đến mấy thì anh cũng chỉ cười, mặc kệ tôi đeo bám, không trả lời lấy một chữ.
Buổi tối, tôi xoay đi xoay lại không ngủ được.
Tôi gọi Trần Viện dậy, hỏi cô ấy Thẩm Yến nói vậy là có ý gì.
Một lúc lâu sau, Trần Viện đột nhiên hiểu ra vấn đề, cô ấy nhìn tôi nói: “Mẹ nó, Thẩm Yến mới là cao thủ ẩn giấu.”
Tôi nói Trần Viện giải thích cho mình.
Nhưng cô ấy không chịu nói cho tôi, chỉ liếc tôi một cái: “Hai người các cậu cả ngày rải cơm chó trước mặt mình chứ gì! Mình phải ngủ đủ mới xinh được, ngày mai mình còn có hẹn với em trai khóa dưới nữa.”
Tôi cảm thấy rất phiền muộn.
Cho đến nhiều năm sau, khi chúng tôi đã chuẩn bị kết hôn.
Lúc thu dọn đồ đạc để chuyển đến nhà mới, tôi tìm được đáp án trong quyển nhật ký dưới đáy vali của Thẩm Yến.
[Ngày 21 tháng 9 năm 2017]
[Tôi biết cô ấy rất dễ mềm lòng, hôm đó tôi mang cơm đến cho cô ấy, nói với cô ấy mình đau chân, cô ấy tin, lại còn rất lo lắng, nhưng đó là tôi lừa cô ấy.]
[Ngày 11 tháng 10 năm 2017]
[Hôm nay cô ấy đi hẹn hò với nam sinh khác, tôi có hơi bực bội.]
[Ngày 25 tháng 11 năm 2017]
[Hôm nay cô ấy đến quán net với nam sinh khác, tôi trốn học ngồi ngoài cửa đợi cô ấy một đêm, quả nhiên cô ấy mềm lòng, cô ấy không chơi nữa, còn lén nhìn tôi qua cánh cửa kính.]
[Ngày 13 tháng 12 năm 2017]
[Hôm nay tôi sốt nhưng vẫn cố ý đội mưa đi mua gà kho tàu cho cô ấy, cô ấy lại mềm lòng. Tôi nói cô ấy có thể chia tay bạn trai được không, cô ấy nhìn dáng vẻ khó chịu của tôi, sau đó lập tức đồng ý.]
Tôi: “?”
Hóa ra từ đầu tôi là tên hề dễ bị lừa gạt sao?
Tôi nổi giận.
Tôi gọi Trần Viện đang thử váy phù dâu và Thẩm Yến nấu cơm cách đó không xa: “Hai người vào đây cho mình!”
Mùi đồ ăn và giọng Trần Viện lần lượt truyền đến: “Cậu kêu gào cái gì, mình chạy từ công ty cách đây ngàn dặm xa xôi đến đây thử cái bộ váy rách rưới này, lại còn vì cậu mà đẩy bao nhiêu cuộc họp đi nữa, Thịnh Tiêu, cậu có lương tâm không hả!”
Thẩm Yến đẩy cửa nhà bếp, anh đứng cách đó không xa, cười nhạt nhìn tôi.
Tôi lập tức hiểu rõ.
Thẩm Yến học giỏi như vậy, sao có chuyện lại không thông minh chứ?
Cho dù là chuyện trước kia hay là lúc này tôi vô tình tìm được nhật ký của anh, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh cả.
Cho nên thật ra những gì gọi là duyên phận cũng không phải là ông trời sắp xếp, mà là có người cố ý sắp đặt.
Từ trước đến nay tôi luôn là người bụng dạ hẹp hòi, lúc này tôi nhất định phải tính toán với Thẩm Yến cho bằng được.
Tôi nhíu mày nhìn về phía anh, giả vờ như bản thân đang rất tức giận: “Giải thích một chút?”
Thẩm Yến đi về phía tôi.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh như được dát lên một lớp vàng nhạt, hàng lông mi khẽ run càng khiến người ta rung động trước khuôn mặt dễ nhìn kia hơn.
Đến bây giờ tôi mới ý thức được dáng vẻ này của anh là cố ý giả vờ đáng thương trước mặt tôi.
Anh dùng ngón tay xoa mặt tôi: “Đừng tức giận, em hôn anh một cái đi, sẽ hết tức giận ngay.”
Tôi: “?”
Trần Viện vừa mở cửa đã thấy cảnh chúng tôi dính lại với nhau, cô ấy “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Giọng nói tức giận của cô ấy vang lên sau cánh cửa:
“Hai người có thôi đi không hả?”
“Không thể chịu nổi nữa rồi, mình muốn gọi Nghiêm Thần An đến chịu khổ với mình!”
…
Buổi tối, ba người chúng tôi gọi thêm Nghiêm Thần An, ngồi ở thảm ngoài phòng khách chơi poker.
Trần Viện đột nhiên đưa di động sang cho tôi: “Này, Thịnh Tiêu, cậu xem thử đi.”
Trên điện thoại di động là giao diện vòng bạn bè.
Là ảnh Chu Ngọc đăng.
Trong tấm ảnh, cô ấy mặc trang phục thể thao, đang dạy mấy đứa nhỏ chơi bóng rổ.
Caption là: [Từng khoảnh khắc vui vẻ tại nơi làm việc.]
Sau khi cô ấy bị bóc phốt trên diễn đàn, cô ấy đã bị cư dân mạng mắng chửi một thời gian dài, tính cách cũng dần chuyển thành u buồn uất ức.
Tốt nghiệp xong tôi cũng không biết cô ấy đi đâu, xem vòng bạn bè mới biết cô ấy về quê làm giáo viên thể dục cho học sinh tiểu học.
Không còn mái tóc ngắn năng động như đại học, Chu Ngọc trong bức ảnh có mái tóc dài, mặc váy dài, nhìn dịu dàng hơn rất nhiều.
Hư vinh và phản nghịch thời niên thiếu khiến bản thân mắc sai lầm cuối cùng sẽ lắng đọng trong thời gian.
Cho dù trước giờ chúng tôi không phải bạn bè, nhưng tôi cũng hy vọng cô ấy, hay bất kì ai đang trong quá trình trưởng thành có thể vượt qua mọi chông gai, bước đến tương lai trên con đường đầy hoa, vĩnh viễn là ngôi sao rực rỡ của chính bản thân mình.
[Hết]