Gần đây tôi vẫn luôn ngẫu nhiên gặp Thẩm Yến.
Không ở nhà ăn thì cũng là ở trong phòng học, nếu không thì cũng chính là trên đường.
Lúc gặp mặt tôi chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái.
Thẩm Yến sẽ cười với tôi một cái, một nụ cười mà tôi không hiểu ý.
Trần Viện đã ch//ết lặng với chuyện này.
Cô ấy cho rằng đây là trò đùa giữa tôi và Thẩm Yến.
Thẩm Yến xỏ khuyên môi đã khiến câu lạc bộ và khoa anh học ồn ào không ít.
Không ít người vì chuyện này mà cảm thấy ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại có người nhiều chuyện đến hỏi Thẩm Yến vì sao lại đột nhiên xỏ khuyên môi.
Vì chuyện này mà Thẩm Yến nhắn tin hỏi tôi có thời gian ra ngoài giải sầu với mình không.
Tôi hỏi anh sao vậy.
Anh trả lời: [Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi phiền.]
Sau đó anh mua hai tấm vé xem phim, nói tôi đi xem phim cùng anh.
Tôi nói trước với Trần Viện một tiếng, tránh để cô ấy cuối tuần hẹn tôi đi dạo phố.
Trần Viện nghe xong tôi nói thì không khỏi liếc mắt qua nhìn: “Giải sầu bằng cách hai người đi xem phim kinh dị? Hai người là ngốc thật hay là ngốc giả đấy?”
Tôi trả lời lại: “Không nói với cậu nữa, cậu không hiểu.”
Trần Viện qua loa: “Được được được, cậu chỉ là áy náy nên mới đồng ý đi xem phim với cậu ấy, đúng không?”
Tôi không quan tâm đến cô ấy nữa.
Trước khi phim chiếu, chúng tôi gọi một phần bắp rang.
Cũng không biết tôi đã nghĩ gì, rõ ràng có thể gọi hai phần, nhưng tôi lại gọi một phần đặt giữa hai ghế.
Phim kinh dị rất nhàm chán.
Không có cảnh m//áu me, cũng không có chỗ nào đáng sợ, lúc tôi thấy có hơi buồn ngủ thì đột nhiên trên vai lại có thêm một cái đầu.
Thẩm Yến dựa vào vai tôi, nói nhỏ: “Mình hơi sợ.”
Mùi hương trên người Thẩm Yến vừa sạch sẽ vừa dễ chịu, anh chạm vào mu bàn tay tôi: “Mình có thể nắm tay cậu không?”
Tôi chỉ do dự một lát rồi gật đầu.
Thẩm Yến cười nhẹ một tiếng, sau đó tôi chỉ cảm thấy cổ tay trở nên mát lạnh.
Tôi hơi ngạc nhiên cúi đầu, là một chiếc vòng tay.
Phong cách cao cấp của nhãn hiệu tôi thích.
Trên hạt ngọc của vòng tay có khắc tên viết tắt của tôi, mặt sau của viên ngọc là tên viết tắt của Thẩm Yến.
“Mặc dù không bằng những món quà trước đó mình tặng cậu, nhưng chiếc vòng này mình đã mua bằng số tiền lần đầu tiên mình kiếm được.”
Thẩm Yến cúi đầu nhìn vòng tay, không biết đang suy nghĩ gì: “Chẳng qua nếu như cậu không thích thì ném đi cũng được, không cần trả lại cho mình, lần sau mình sẽ tặng cậu thứ tốt hơn.”
Đột nhiên tôi cảm thấy mấy lời này của Thẩm Yến rất đáng thương.
Có lẽ vì cảm thấy áy náy nên nơi nào đó trong trái tim tôi mềm nhũn xuống, rất dễ mềm lòng, nếu không thì sao tôi lại nhận chiếc vòng tay bày tỏ tâm ý này của Thẩm Yến mà không từ chối chứ?
Ngay cả sau khi bộ phim kết thúc, khi Thẩm Yến tỏ tình với tôi, anh nhìn tôi bằng đôi mắt hổ phách của mình, mi mắt run rẩy, nói: “Gần đây mình không thoải mái chút nào, cậu đừng từ chối mình, được không?”
Sau đó tôi gật nhẹ đầu, đồng ý.
Tôi, cứ như vậy, đồng ý!
Tôi kể việc mình và Thẩm Yến ở bên nhau cho Trần Viện nghe đầu tiên.
Tôi giải thích với cô ấy: “Cậu nghe mình nói, trước đó mình đã nghĩ, mình cảm thấy thái độ của mình với Thẩm Yến từ nhỏ đến giờ không tốt lắm, nhưng anh ấy lại đối xử với mình rất tốt, sau đó lại làm đến mức này, mình có hơi áy náy với anh ấy, cho nên…”
Trần Viện ngắt lời tôi: “Được được được, cậu là vì áy náy với Thẩm Yến nên mới đồng ý ở bên cạnh cậu ta, đúng không? Thật không hiểu nổi cái tính kỳ lạ này của cậu, yêu đương mà còn phải tìm lý do cho bản thân.”
Tôi: “…”
Tôi cảm thấy gần đây mình vẫn không nên nói chuyện với Trần Viện thì hơn.
11.
Đêm Thẩm Yến công khai trên vòng bạn bè, Chu Ngọc không về kí túc xá.
Tôi và Trần Viện liên hệ với quản lí kí túc mới biết Chu Ngọc đi bar với người khác, muốn học cách mua say như người ta.
Thật ra tôi vẫn luôn không hiểu Chu Ngọc.
Nói cô ta lăng nhăng thì cũng không phải, vì ánh trăng sáng trong lòng cô ta vẫn luôn là Thẩm Yến, nói cô ta chung tình cũng không đúng, vì cô ta luôn thích dây dưa với những nam sinh khác.
Sáng sớm hôm sau, khi chúng tôi gặp Chu Ngọc, cả người cô ta đều là mùi rư//ợu, đôi mắt đỏ ửng.
Sau đó tôi nghe Trần Viện nói, Chu Ngọc uống rư//ợu say không phải vì Thẩm Yến mà là vì bị người ta vạch trần bộ mặt thật của mình trên diễn đàn trường.
Người kia hình như là bạn gái của một anh em tốt trong đội thể dục trường, người đó mắng cô ta trên diễn đàn là đồ trà xanh, thích làm tiểu tam các kiểu, lời nói rất khó nghe, chuyện này rất ồn ào, hơn nửa sinh viên trong trường học đều bàn tán về cô ta.
Phùng Khiên vốn không phải người tốt, vì chuyện này mà anh ta chia tay với Chu Ngọc, Chu Ngọc đã ngủ với Phùng Khiên nhưng một xu Phùng Khiên cũng không chịu bỏ ra cho Chu Ngọc, tính toán chi li từng chuyện một.
Tôi cũng không cảm thấy Chu Ngọc đáng thương chút nào.
Cô ta làm sai thì phải gặp báo ứng, chỉ là tôi và Trần Viện nể tình đang ở chung phòng với nhau nên không so đo, cũng chỉ làm vài chuyện không đau không ngứa khiến cô ta không thoải mái mà thôi.
Tôi thấy trên bàn cô ta không có giấy ăn, cuối cùng vẫn ném cho cô ta một bịch.
Cô ta nhìn tôi một cái, không biết nghĩ gì, mắt càng hồng hơn.
Có một khoảng thời gian Chu Ngọc không đi học, buổi tối về kí túc cũng đều vào đêm khuya.
Cho đến kì nghỉ đông, trên bàn tôi đột nhiên xuất hiện một chiếc túi Gucci mới tinh.
Bên dưới là một tờ giấy, trên đó viết hai chữ [Xin lỗi].
Trên bàn Trần Viện cũng có một cái túi và một tờ giấy y hệt.
Tôi hơi kinh ngạc, sau đó cũng hiểu ra đây là gì.
Có lẽ trong thời gian này Chu Ngọc ra ngoài làm việc, sau đó dùng lương để mua túi xách đền lại cho tôi.
Tôi có hơi khó hiểu, tại sao có một số người chịu trừng phạt rồi mới nhận thức được việc mình làm là sai lầm. Mặc dù tôi và Chu Ngọc không thể trở thành bạn, nhưng mỗi người phạm sai lầm đều có cơ hội để sửa sai.
Tôi nhận túi xách, vẽ lại một khuôn mặt cười trên tờ giấy.
Về phía Trần Viện, cô ấy chắc chắn cũng sẽ có quyết định của bản thân mình.
Buổi trưa Thẩm Yến hẹn tôi ăn cơm.
Tôi thuận miệng kể cho anh chuyện về Chu Ngọc.
Anh hơi nhíu mày, có hơi thắc mắc nói: “Chu Ngọc? Ai vậy?”
Tôi ngẩn người.
Sau đó mới nói với anh đó là cô gái thích anh, ngày trước đã từng ăn cơm chung với chúng tôi.
Thẩm Yến suy nghĩ một lát, sau đó tùy ý nói: “Có hơi ấn tượng, hình như đã từng nghe em nói qua, nhưng anh không nhớ rõ tên cô ta lắm.”
Tôi cảm thán, Chu Ngọc làm nhiều chuyện như vậy nhưng nam sinh cô ta thích ngay cả tên cô ta cũng không nhớ.
Đang suy nghĩ, Thẩm Yến đột nhiên nhìn tôi nói: “Em là vì áy náy nên mới yêu đương với anh sao?”
Tôi đang nuốt dở cơm, nghe xong thiếu chút nữa bị nghẹn.
Chắc chắn là Trần Viện nhiều chuyện.