Chương 81: Kinh động
Mọi người đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng gọi bà ngoại từ trong xe bước xuống.
“Ơi!”, bà ngoại đáp lại.
"Chúc mừng sinh nhật!!!"
Vì hai nhà không cách xa nhau lắm nên bên ông cậu có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của bà ngoại.
"Mọi người vui vẻ lên nào, đừng để ý đến bọn họ!"
"Ai biết được quả đào vàng kia có phải bị quét sơn hay không? Còn đống tiền kia, nói không chừng có khi bên trong chỉ là giấy trắng ấy chứ!"
Khi Liễu Hồng Hoa nói câu này, tất cả mọi người đều tươi tỉnh hẳn lên, bắt đầu ăn uống thả ga.
Mấy vị lãnh đạo ngồi cùng chồng của Lưu Hồng Hoa vừa ngồi chưa ấm chỗ, lúc này một người trong số họ nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên đứng bật dậy!
"Cái gì! Lãnh đạo Tề muốn tới à!?"
"Được được được, chúng tôi ra đón ngay đây!"
Vị lãnh đạo đó nhanh chóng huy động mọi người xung quanh, ngay cả ông cậu được mừng thọ cũng khăng khăng chống gậy đứng ở cửa bữa tiệc.
Lãnh đạo ở thành có thể đến dự tiệc mừng thọ của ông ta, đối với ông ta mà nói, đó là niềm vinh dự lớn nhất trong đời!
Lần này, ông ta có thể dương dương tự đắc cả đời rồi!
Không lâu sau, một chiếc sedan cao cấp màu đen lái tới.
Một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest chỉnh tề bước xuống xe.
Khi Liễu Hồng Hoa nhìn thấy người đàn ông trung niên này, bà ta ngạc nhiên nói: "Bố, bố! Đây là người giàu nhất huyện chúng ta!"
Người giàu nhất liếc nhìn mọi người trước mặt, nhưng không thấy người mình muốn tìm liền hỏi.
"Xin hỏi, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu có ở đây không?"
Khi mọi người đang sửng sốt, Trương Bằng Phi đã lái xe tới và dán một tấm biển lên đầu xe.
"Tiệc mừng thọ của cụ bà, rẽ phải năm mươi mét về phía trước”.
Người giàu nhất quận gật đầu, lập tức lên xe đi dự tiệc mừng thọ của cụ bà.
“Hừ!”, Liễu Hồng Hoa hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là người giàu nhất huyện thôi sao? Có gì mà ghê gớm chứ”.
"Đợi chút nữa, lãnh đạo thành phố Đông Hải sắp tới rồi, đến lúc đó hắn có mà lại quặp đuôi chạy như chó ấy chứ”.
Sau đó, lại một vài chiếc xe hơi khá đắt tiền chậm rãi chạy tới.
Họ đi theo tấm biển nhỏ trên nóc xe, quặt rẽ đến nhà Liễu Đông Thanh.
"Đến rồi, đến rồi, lãnh đạo đến rồi!"
Lúc này, liền nhìn thấy ba chiếc xe Volkswagen đang từ từ tiến đến.
Ngay khi mọi người chuẩn bị đi đến để nghênh đón với một nụ cười, thì ba chiếc Volkswagen không dừng lại mà từ từ lái qua mặt bọn họ.
"Này! Lãnh đạo Tề, Lãnh đạo Tề!"
"Ôi chao, còn đơ ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi, bọn họ nhất định là đi nhầm rồi!"
Thế là một đám người đã vội vàng đuổi theo 3 chiếc xe Volkswagen.
Bởi vì khoảng cách không xa, nên họ đã đuổi kịp.
"Lãnh đạo Tề, ông đi nhầm rồi, lễ mừng thọ ở chỗ khác cơ”.
Chồng của Liễu Hồng Hoa vừa cười vừa lau mồ hôi trên trán.
Lãnh đạo Tề liếc ông ta một cái: "Anh là?"
"À, tôi là Trương Toàn Đức”.
"Lãnh đạo, lãnh đạo đi nhầm rồi, đây là chuồng chó!"
"Lãnh đạo nhìn mấy thứ trên bàn đi? Những thứ cho chó này sao có thể để lãnh đạo ăn được !?"
Trương Toàn Đức cúi đầu khom lưng nói: "Lãnh đạo Tề, tiệc mừng thọ của cha tôi ở phía trước. Mời lãnh đạo theo tôi”.
"Trương Toàn Đức! Anh đang làm gì vậy!"
Lúc này, một số lãnh đạo của tỉnh đi tới.
"Hôm nay, lãnh đạo Tề và lãnh đạo huyện chúng tôi đến đây để chúc thọ bà cụ!"
"Anh nói rằng trên bàn đều là thức ăn cho chó, lãnh đạo chúng tôi đều đã ăn rồi, vậy chúng tôi là gì!?"
Trương Toàn Đức vội phân minh, hắn sợ tới mức co rúm người lại!
Lúc này Hứa Hiếu Dương bước ra ngoài.
Lãnh đạo Tề lịch sự nói với Hứa Hiếu Dương: "Đoàn thanh tra của chúng tôi đi từ huyện đến, phải đi thanh tra các thôn, thị trấn trước”.