Chương 73: Biến thành phụ nữ
Nhưng anh cũng không muốn cô vợ nhỏ của mình ghen mãi.
Vì thế anh nhỏ giọng nói: “Cái tên Christina này là anh đặt cho cô ấy, trước đây cô ấy tên là John”.
Hứa Mộc Tình hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Lý Hùng: “Không phải John là tên đàn ông sao?”
“Đúng vậy, trước kia cô ấy là một người đàn ông”.
Nghe thế, Hứa Mộc Tình không nhịn được che miệng: “A! Sao có thể như vậy chứ? Cô ấy, cô ấy là một người xinh đẹp thế mà”.
“Đẹp gì mà đẹp, chỗ nào có vợ anh, ai dám nói mình là người đẹp chứ?”
Hứa Mộc Tình tức giận nhìn Lý Hùng: “Vậy sao anh không nói sớm cho em biết.”
“Còn khiến em hiểu lầm anh, thật đáng ghét.”
Câu sau Hứa Mộc Tình nói rất nhỏ.
Lý Hùng cố ý vờ như không nghe thấy, kề sát tai đến gần: “Em nói gì? Anh nghe không rõ."
Mà lúc Lý Hùng trêu chọc Hứa Mộc Tình, đôi môi ướt át của Hứa Mộc Tình đột nhiên hôn lên mặt Lý Hùng một cái như gà mổ thóc.
Trong nháy mắt, Lý Hùng như đứng máy, ngơ ngác ngồi im tại chỗ.
“Cuối cùng bố cũng có thể đi lại như người bình thường rồi, đây là phần thưởng của anh”.
Lúc nói những lời này, trên khuôn mặt tinh xảo không chút tỳ vết của Hứa Mộc Tình hiện lên hay rặng mây đỏ.
Kiều diễm ướt át.
Lý Hùng quay qua, chỉ vào môi mình nói.
“Hôn lại ở đây đi”.
Nhưng lần này là sườn chua ngọt Hứa Mộc Tình dùng đũa gắp tới.
Sau khi Hoàng Du Quảng rời khỏi phẫu thuật lập tức được xe riêng đưa đến bệnh viện tư nhân tốt nhất tỉnh.
Vì hiệu quả thuốc gây mê của phẫu thuật vẫn chưa hết, mãi đến tối cậu ta mới tỉnh lại.
Hoàng Du Quảng vừa tỉnh lại đã theo thói quen nói với người bên cạnh: “Tôi muốn đi vệ sinh”.
Đợi khi nhân viên chăm sóc cởi quần lót của Hoàng Du Quảng ra, nữ y tá trẻ tuổi đột nhiên thét chói tai!
Hoàng Chấn cũng vội vàng dẫn vợ xông vào.
Khi nhìn thấy hình ảnh giữa hai chân của con trai, hai vợ chồng đều ngây người.
Cùng lúc đó.
Hứa Hải Phong và viện trưởng của bệnh viện đang ăn uống chơi đùa trong khách sạn năm sao.
Cuối cùng Hứa Hải Phong cũng bấu víu được nhà họ Hoàng, ông ta sắp lên tỉnh phát triển rồi, bây giờ đang vô cùng vui vẻ.
Lúc hai người đang uống vui vẻ, Hứa Thiên Tứ vội vàng chạy vào trong.
“Không xong rồi, không xong rồi!!”
Hứa Hải Phong nhìn Hứa Thiên Tứ, cau mày: “Thằng nhóc này, sao lần nào con cũng hấp ta hấp tấp vậy?”
“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, làm chuyện gì cũng phải bình tĩnh!”
Hứa Hải Phong người đầy hơi rượu vẫy tay với Hứa Thiên Tứ: “Con tới đây uống một ly rượu trước, sau đó hẳn nói với bố đã xảy ra chuyện gì?”
Nói xong, Hứa Hải Phong đứng lên rót cho Hứa Thiên Tứ một ly rượu.
“Bố, đã lúc này rồi mà bố còn có tâm trạng uống rượu hả!”
Hứa Thiên Tứ sắp nôn nóng muốn chết rồi.
“Con không uống thì bố uống”.
Lúc Hứa Hải Phong bưng ly rượu lên, điện thoại trong túi ông ta reo lên.
Hứa Hải Phong lấy điện thoại ra xem, phát hiện là Hoàng Chấn gọi điện.
“Tổng giám đốc Hoàng, lúc này sao cậu lại rảnh gọi điện thoại cho tôi thế?”
Hứa Hải Phong người đầy mùi rượu cười tươi nói.
Sau đó, đầu bên kia vang lên tiếng rít gào vô cùng tức giận của Hoàng Chấn.
“Hứa Hải Phong, cái đồ chó nhà ông! Ông đợi đó cho tôi! Ông đây nhất định sẽ khiến nhà họ Hứa của ông nhà tan cửa nát!!!”
Đối phương mắng xong thì thẳng thừng cúp máy.
Mà tiếng gầm giận dữ này cũng lập tức khiến Hứa Hải Phong bừng tỉnh.
Ông ta vội hỏi Hứa Thiên Tứ: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Bố, con mới nhận được tin”.